Nhìn theo bóng hai người rời đi, Phong Nguyệt hoàn toàn không ngăn lại. Thật ra, nàng vẫn chưa biết nên nói với Phong Minh thế nào về những việc mình đã làm ở Ngô quốc. Miệng lưỡi độc địa của Ân Qua Chỉ, chắc chắn sẽ không bỏ qua nàng. Chi bằng cứ để hắn nói luôn còn hơn, đỡ phải đối mặt với ánh mắt trong veo của Phong Minh khiến người ta chột dạ.
Phong Minh chẳng biết gì, chỉ cảm thấy giữa Phong Nguyệt và Ân Trầm Bích dường như có bí mật gì đó mà hắn không hay. Mỗi lần ánh mắt hai người chạm nhau, hắn liền có cảm giác mình như kẻ thừa. Bị kéo đi cũng tốt, hắn có thể nhân cơ hội hỏi Ân Trầm Bích, hắn rốt cuộc quen Quân Thanh Việt thế nào?
Mỗi người một tâm tư, Ân Qua Chỉ lôi Phong Minh, nửa kéo nửa ép quay về phủ Hiếu Thân Vương, nhốt hắn bên ngoài rồi vào thay một bộ bạch y bước ra.
Phong Minh quay đầu, dùng ánh mắt của một nam nhân đánh giá, chỉ thấy Ân Trầm Bích quả thật giỏi “giả bộ”. Thân là hoàng tộc cao quý, mặc một thân bạch y mà nhìn cũng giống như thư sinh nho nhã, khí chất ôn hòa, lễ độ, bước ra còn khẽ gật đầu với hắn.
Nheo mắt lại, Phong Minh ôm kiếm trong tay, trầm giọng hỏi:
“Vương gia gọi ta đến đây, chẳng lẽ chỉ để ngắm y phục sao? Có gì thì nói thẳng.”
Ân Qua Chỉ đi đến, bình thản chỉ vào áo ngoài trên người mình:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT