Biết bao sinh mạng trong phủ bị vùi dập, thậm chí còn chưa lập án, vậy mà Ngụy Văn Đế lại cho rằng Triệu Húc bị ủy khuất. Ân Qua Chỉ thật sự không hiểu được kiểu tín nhiệm vô điều kiện này bắt nguồn từ đâu.
Hắn liếc mắt nhìn Ân Qua Chỉ, thần sắc có phần kỳ lạ, vừa sợ vừa kính, nhưng lại theo bản năng nghiêng người tiến gần về phía hoàng đế nửa bước.
Ngụy Văn Đế nhận ra điều đó, nhẹ giọng thở dài: “Vương gia hành sự lỗ mãng, không phân rõ phải trái đã để Liêm Hằng làm khó ái khanh, sau này sẽ không như thế nữa, mong ái khanh thông cảm.”
Ngữ khí ấy chẳng khác nào một trưởng bối đến nhà bạn xin lỗi vì con mình gây chuyện. Đến lúc này, Ân Qua Chỉ mới nhận ra, giữa hoàng đế và Triệu Húc quả thực là có tình cảm thân thiết thật sự.
Triệu Húc quay đầu nhìn thoáng qua vị Hiếu Thân Vương lạnh lùng lặng im, cảm thấy những lời của hoàng đế chẳng có sức thuyết phục gì. Nhưng dẫu sao đối phương cũng là quân vương, bản thân hắn cũng không thể vì được sủng ái mà lấn tới. Tội chưa bị truy cứu, thì nên dừng ở đây là vừa.
Chỉ có điều, chuyện Hiếu Thân Vương đâm hắn một dao, hắn nhớ kỹ rồi.
“Bệ hạ nói quá lời, Vương gia cũng là xuất phát từ lòng tốt, cảm thấy thi thể trong hậu viện vi thần có điều đáng nghi.” Cúi người hành lễ, Triệu Húc bày ra vẻ mặt oan ức: “Chỉ là trong hậu viện vi thần chôn cất những người thiếp mắc bệnh qua đời, không cha không mẹ, vứt ra ngoài cũng đáng thương. Vi thần nghĩ, dời đất sau viện làm nơi an táng cho họ cũng coi như là có nơi chốn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play