La Hoành bị kéo đi, vẻ mặt đầy do dự, nhìn nàng nói:
“Thiếu chủ, Đại hoàng tử thật sự không có ác ý.”
“Dịch Quốc Như đến lúc chết vẫn cho rằng hắn không có ác ý đấy.” Phong Nguyệt trợn mắt, giận dữ nói: “Sao các người ai cũng nghĩ Ân Qua Chỉ là người tốt thế? Rõ ràng hắn nguy hiểm vô cùng, dễ khiến người khác rơi vào bẫy mà chẳng hay biết, vậy mà các người vẫn cứ thích tin hắn?”
Nghĩ đến việc suốt một năm nay Đại hoàng tử ẩn mình trong Ngô quốc như thế nào, cả đám người rùng mình một cái, lập tức thu lại vẻ lơ là.
Không thể trách họ dễ tin, bởi nếu thật sự có thể lật lại vụ án, thì đúng là chuyện tốt. Nhưng nghĩ đến kết cục của đám người bên Ngô quốc… ừm, thôi vậy, không dám làm phiền Đại hoàng tử nữa.
La Hoành quay đầu đi lấy đồ cải trang, nhân lúc trời tối ra ngoài dò đường.
Phong Nguyệt quấn ngực, thay sang nam trang, dán đầy râu rậm lên mặt, còn bôi tro xám lên, thoắt cái biến thành một gã đàn ông dơ dáy. Để chắc ăn, nàng còn mang bộ dạng ấy quay lại nhà chính chọc ghẹo Linh Thù một phen, kết quả suýt bị Càn Tướng đấm cho một cú, may mà né kịp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play