Hiểu chứ, có gì mà không hiểu? Phong Nguyệt mỉm cười, hào phóng hành lễ:
“Có thể khiến hắn nếm chút đau khổ, nô gia đã cảm thấy là may mắn lắm rồi, không dám cầu thêm điều gì khác.”
Dù sao cũng là đại tướng quân số một của nước Ngô, chẳng lẽ còn thật sự trông chờ thái tử nước Ngô chặt đầu hắn? Không thể nào. Phong Nguyệt biết, Ân Qua Chỉ cũng biết, cho nên việc Dịch Quốc Như sẽ chết như thế nào, mới là chuyện rất hao tổn tâm trí.
Việc Dịch Quốc Như phải chết là điều không cần nàng phải xúi giục, bởi vì Ân Qua Chỉ chắc chắn cũng không định để hắn sống.
Giao tranh nhiều lần, Ân Qua Chỉ là người rõ hơn ai hết Dịch Quốc Như dựa vào điều gì để thắng trận mỗi lần. Một vị tướng tâm thuật bất chính, chẳng quang minh lỗi lạc gì, cho dù có đánh thắng cũng chẳng thể được kẻ địch kính trọng.
Nếu Ân Qua Chỉ tỏ ra kính trọng hắn, lại còn thân thiết với Dịch Chưởng Châu, thì chắc chắn là có mưu đồ, mà lại còn không ít.
Ngay từ đầu đã nhìn rõ điều đó, nên Phong Nguyệt hiểu rằng, thuyền của thái tử, nàng chỉ có thể đi cùng một đoạn, còn thuyền của Ân Qua Chỉ, mới có thể đi đến cuối cùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play