Cây độc mọc trong tim, nếu không do chính hắn nhổ, thì lại giống như muốn tự mình giãy giụa thoát ra. Những rễ nhỏ li ti ăn sâu khắp tim phổi, từng chút một bị kéo ra ngoài. Rễ lớn nhất nối liền tâm mạch, khiến ngực đau thắt từng cơn.
Ân Qua Chỉ đã từng bị thương không ít lần, có vết gần sát tim, có lúc tưởng chừng đã không giữ nổi mạng. Hắn vẫn luôn cho rằng bản thân không còn biết sợ đau là gì, bởi hắn đã quá quen rồi.
Nhưng lúc này, chỉ vì một câu nói nhẹ như lông hồng của người trước mặt, hắn lại đau đến choáng váng cả đầu óc, trước mắt trắng xóa như phủ sương, chỉ hận không thể giáng mấy cú đấm thật mạnh vào ngực, mới mong dễ chịu hơn một chút!
Ngẩng đầu nhìn người trước mặt, vẻ mặt kia ung dung biết bao! Thậm chí còn mang theo ý cười, tựa như chẳng hề bị ảnh hưởng, còn ngồi đó chờ đợi hắn lên tiếng.
Giống như kẻ ngốc, chỉ có mỗi hắn mà thôi.
Nhận ra điều đó, Ân Qua Chỉ khẽ cười lạnh một tiếng, gắng sức đè nén mọi cảm xúc, trầm giọng hỏi:
“Cô dựa vào đâu để giết Dịch Quốc Như?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT