Ừ, đến tuổi xuất giá rồi. Ân Qua Chỉ gật đầu: “Vậy thì nên tìm một người phù hợp.”
Vừa nghe thấy câu đó, Dịch Chưởng Châu lập tức sụ mặt, môi run run, nước mắt nhanh chóng dâng lên: “Ân ca ca, huynh…”
“Hửm?” Ân Qua Chỉ ngơ ngác: “Ta nói sai gì sao?”
Ý hắn hoàn toàn không có chút nào nghĩ đến chuyện sẽ cưới nàng! Dịch Chưởng Châu tủi thân vô cùng, đứng im tại chỗ nghẹn ngào, rút khăn tay ra chặn dưới mũi, nước mắt ào ào rơi.
Điều Ân Qua Chỉ để ý đầu tiên không phải là “sao nàng lại khóc nữa”, mà là — “sao nàng lại tiếp tục che mũi khóc vậy, rõ ràng chẳng có tí nước mũi nào, nhìn thì có vẻ đẹp đấy, nhưng chẳng mấy cảm động.” Muốn khóc thì phải khóc như Phong Nguyệt kia kìa, nước mắt nước mũi tèm nhem, trông mới đau lòng, hắn mới dễ động tâm.
Lắc đầu, Ân Qua Chỉ im lặng một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay đưa khăn cho nàng, dịu giọng nói: “Đừng khóc nữa, chuyện xuất giá là việc bình thường, tìm được người mình ưng ý là tốt rồi.”
Người muội muốn giả…là huynh mà! Dịch Chưởng Châu càng nghe càng khóc dữ hơn. Nàng không hiểu vì sao Ân ca ca lại chậm hiểu đến thế. Mỗi lần nàng ám chỉ vòng vo thế kia, hắn thật sự không hiểu, hay chỉ là cố tình giả vờ? Đúng là làm người ta đau lòng quá!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT