Chương 2: Những Vết Sẹo Cũ Kỹ Của Lytham St Annes
Nụ cười thoáng hiện trên môi Nghiêm Lộ Kha không phải là một biểu hiện của sự vui vẻ thuần túy, mà là một phản ứng tự vệ trước hoàn cảnh phi lý đến tột cùng. Cô đang đứng trước một bóng ma, một "kẻ sát nhân" mà cả thị trấn khiếp sợ, và hắn vừa... tự nhận mình là đẹp trai. Sự hài hước đen tối này có gì đó rất chân thật, rất con người, khiến cô cảm thấy một sợi dây liên kết vô hình kéo mình lại gần.
"Vậy ra anh có tên à?" Lộ Kha hỏi, sự tò mò lấn át nỗi sợ hãi. Cô không hề cảm thấy nguy hiểm từ người đàn ông này, ít nhất là vào lúc này.
Bóng hình kia khẽ nghiêng đầu. "Có lẽ. Nhưng đã lâu lắm rồi không ai gọi." Giọng nói của anh vẫn trầm khàn, mang theo sự mệt mỏi của thời gian và nỗi đau. "Em thì sao? Sao em lại ở đây, giữa lúc này?"
Lộ Kha hít một hơi sâu. Giải thích về việc xuyên không từ thế kỷ 21 vào một bộ phim đen trắng năm 1941 có lẽ sẽ khiến anh nghĩ cô bị điên. "Tôi... tôi cũng không rõ. Tôi chỉ vừa tỉnh dậy ở đây." Cô ngừng lại, đôi mắt quét qua gương mặt góc cạnh của hắn. "Anh là... Thiếu tá Elias Thorne, phải không?"
Một sự im lặng căng thẳng bao trùm. Ngay cả gió cũng dường như ngừng thổi. Elias Thorne, cái tên mà cô biết từ bộ phim, lại gây ra phản ứng dữ dội đến thế. Cơ thể anh khẽ cứng lại, đôi mắt đen sâu thẳm như hố không đáy bỗng lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
"Em biết tên tôi?" Giọng anh rít lên, sắc như lưỡi dao, và Lộ Kha cảm thấy một luồng áp lực vô hình đè nặng lên mình. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự nguy hiểm thật sự từ anh. "Kẻ nào đã nói cho em biết?"
"Không ai cả!" Lộ Kha vội vàng thanh minh, hai tay giơ lên. "Tôi... tôi chỉ là biết thôi. Xin lỗi, tôi không có ý xúc phạm." Cô không thể giải thích được, và sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt.
Elias nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dò xét như muốn xuyên thấu tâm can. Cô bé này, vẻ ngoài yếu ớt, lại dám đứng đây, không run sợ, và biết cái tên mà anh đã cố gắng chôn vùi dưới lớp đất lạnh.
Điều gì đó trong sự chân thành của cô, trong ánh mắt không chút giả dối ấy, đã khiến sự cảnh giác của anh dịu xuống đôi chút.
"Tên đó... đã chết rồi." Anh nói, giọng trở lại vẻ u ám quen thuộc, nhưng vẫn mang theo sự tức giận bị kìm nén. "Hắn đã chết từ lâu, bị chôn vùi dưới những dải đất bùn lầy của chiến hào, bị phản bội bởi những kẻ mà hắn đã chiến đấu để bảo vệ."
Lộ Kha cảm nhận được nỗi đau từ những lời nói ấy. Đó không phải là lời nói của một bóng ma tàn độc, mà là của một linh hồn bị tổn thương sâu sắc. Cô nhớ lại tình tiết trong phim: Thiếu tá Elias Thorne, một người lính anh dũng, bị đồng đội của mình gài bẫy và bỏ mặc cho chết trong trận chiến. Kể từ đó, anh trở về, gieo rắc kinh hoàng cho những kẻ đã phản bội anh và những kẻ bao che cho tội ác đó.
"Tôi biết chuyện đó," Lộ Kha nhẹ nhàng nói, cố gắng tìm kiếm từ ngữ phù hợp. "Tôi biết anh đã chịu đựng rất nhiều. Nhưng... giết chóc không phải là cách giải quyết, Elias."
Anh bật ra một tiếng cười khẩy khô khốc, vang vọng trong màn đêm. "Giải quyết? Em nghĩ công lý có thể tìm thấy trong thế giới này sao, cô gái? Đặc biệt là khi chiến tranh đang bùng nổ, khi cái chết là điều hiển nhiên, và kẻ ác vẫn nhởn nhơ? Tôi chỉ đang lấy lại những gì đã mất, những gì thuộc về tôi."
Đúng lúc đó, tiếng còi báo động kết thúc vang lên, báo hiệu đợt không kích đã qua. Đèn đóm bắt đầu bật sáng trở lại ở một vài ngôi nhà, tạo nên những đốm vàng ấm áp trong màn đêm đen kịt. Tiếng bước chân trở nên rõ ràng hơn, và Lộ Kha biết rằng không sớm thì muộn, sẽ có người đi tuần tra.
Elias dường như cũng nhận ra điều đó. Anh khẽ liếc nhìn về phía đầu con phố. "Em nên đi đi. Ở đây không an toàn."
"Còn anh?" Lộ Kha hỏi, ánh mắt lo lắng. Cô không muốn anh biến mất vào bóng tối một lần nữa, để lại cô một mình với những suy nghĩ hỗn độn.
"Tôi... có việc phải làm," Elias đáp, giọng anh trầm hơn. Anh nhìn cô một lần nữa, ánh mắt dừng lại ở sự kiên cường và lòng trắc ẩn trong đôi mắt cô.
Đây là lần đầu tiên, trong rất nhiều năm, có một người không nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi hay kinh tởm. Cô nhìn anh như một con người, chứ không phải một con quái vật.
Trước khi Lộ Kha kịp nói thêm điều gì, Elias quay lưng lại, bóng anh hòa vào màn đêm một cách nhanh chóng, như một làn khói tan biến. Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm nơi hắn vừa đứng, và Lộ Kha chợt thấy mình hoàn toàn đơn độc trên con phố vắng.
Cô biết, cô đã chính thức bước vào thế giới của Night Hunter, và số phận của cô, dù muốn hay không, đã gắn liền với bóng ma đội lốt tử thần mang tên Elias Thorne. Thị trấn Lytham St Annes này, dưới ánh trăng mờ ảo và những âm thanh của chiến tranh, sẽ là nơi cô tìm thấy câu trả lời – hoặc bị nuốt chửng bởi chính những bí mật của nó.