Chương 1: Màn Ảnh Đen Trắng Của Lytham St Annes


Nghiêm Lộ Kha không thể nhớ lần cuối cùng mình xem một bộ phim đen trắng là khi nào. Có lẽ là từ thời còn bé tí, khi ti vi còn là vật hiếm hoi và những kênh truyền hình cũ rích vẫn còn chiếu lại các tác phẩm kinh điển. Giờ đây, công nghệ đã phát triển đến mức chóng mặt, nhưng cái khung cảnh mờ ảo, nhòe nhoẹt của những năm 40 thế kỷ trước lại hiện ra trước mắt cô một cách chân thực đến rợn người.


Tiếng còi báo động phòng không rít lên từng hồi, xé toạc màn đêm. Đèn đóm vụt tắt, chỉ còn ánh trăng vàng vọt rải trên những con đường gạch đỏ ẩm ướt. Lộ Kha đang đứng trên một con phố xa lạ, gió lạnh táp vào mặt, mang theo mùi ẩm mốc của đá cũ và mùi khói than nhẹ. Cô nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc: một chiếc váy len dày cộm màu xanh rêu cũ kỹ, đôi ủng da nặng nề và chiếc áo khoác dạ dáng dài. Đây chắc chắn không phải bộ đồ ngủ thoải mái mà cô đã mặc trước khi chìm vào giấc ngủ.


"Cái quái gì thế này?" Lộ Kha lẩm bẩm, giọng nói run rẩy. Cô cố gắng nhớ lại, nhưng mọi thứ đều mờ mịt. Một giây trước, cô đang nằm trên chiếc giường êm ái của mình, xem một bộ phim tài liệu về Thế chiến thứ hai. Giây sau, cô lại ở đây, giữa một thị trấn mà cô mơ hồ nhận ra từ bộ phim vừa xem – Lytham St Annes, năm 1941.


Cảnh vật xung quanh như được tô vẽ bằng những nét bút chì thô ráp. Những căn nhà kiến trúc Victoria với ô cửa sổ nhỏ tối đen, hàng rào gỗ mục nát, và những bóng cây đổ dài dưới ánh trăng. Tiếng bước chân vội vã, tiếng trẻ con khóc thét từ xa vọng lại, xen lẫn tiếng súng máy và tiếng gầm rú của máy bay trên cao. Không, đây không phải là một giấc mơ. Đây là thực tại, một thực tại đen trắng đến đáng sợ.


"Chạy đi! Hắn đến rồi!" Một giọng nói khàn khàn vang lên, và một người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc bạc phơ, khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn vì sợ hãi, loạng choạng chạy qua Lộ Kha. Bà ta nắm chặt một chiếc giỏ đan cũ kỹ, đôi mắt mở to nhìn vào khoảng không phía sau Lộ Kha, như thể đang nhìn thấy một bóng ma.


Lộ Kha quay phắt lại. Không có ai cả. Chỉ có con đường vắng vẻ hun hút, và ánh sáng leo lét từ chiếc đèn đường bị che khuất. Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. "Kẻ sát nhân trong áo khoác lính cũ." Đó là cái tên được nhắc đến trong bộ phim mà cô vừa xem. Kẻ đã khủng bố thị trấn này, gieo rắc nỗi sợ hãi và cái chết.


Một cơn gió mạnh thổi qua, làm chiếc áo khoác của Lộ Kha bay phần phật. Cô cảm thấy một luồng khí lạnh buốt xương sống, không phải do gió, mà là một cảm giác kỳ lạ, như có ai đó đang đứng ngay sau lưng cô. Lộ Kha từ từ xoay người, đôi mắt cố gắng xuyên qua màn đêm u tối.
Và rồi, cô nhìn thấy.


Một bóng hình cao lớn, uy nghi hiện ra từ bóng tối của con hẻm nhỏ. Hắn không đi, mà như trôi đi, không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Chiếc áo khoác lính cũ màu đen kịt, rộng thùng thình, nuốt chửng cả thân hình hắn. Mũ áo trùm kín đầu, che đi gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra một phần cằm cương nghị và đôi môi mím chặt. Lộ Kha không nhìn rõ được đôi mắt hắn, nhưng cô cảm thấy một ánh nhìn lạnh lẽo, sắc bén đang xuyên thấu mình.
Đây là hắn. Kẻ rình rập mộ địa.


Không một tiếng động, không một lời nói, hắn tiến lại gần. Lộ Kha hoàn toàn bị đóng băng tại chỗ. Cơ thể cô không thể cử động, dù lý trí đang gào thét bảo cô phải chạy. Cô cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ tỏa ra từ hắn, không phải của người sống, cũng không hoàn toàn là của người chết. Nó là sự pha trộn ghê rợn của cả hai, như thể hắn bị mắc kẹt giữa hai thế giới.


Bóng hình đó dừng lại cách cô chỉ vài bước chân. Lộ Kha có thể ngửi thấy mùi đất ẩm, mùi kim loại gỉ sét và một mùi hương thoang thoảng của… máu. Không, không phải là máu tươi. Đó là mùi của vết thương cũ, vết thương đã không bao giờ lành.
"Cô... là ai?" Giọng nói của hắn trầm khàn, như tiếng gió thổi qua những bia mộ cũ kỹ, nhưng mang một vẻ gì đó rất... con người.


Lộ Kha nuốt khan. Cô không thể nói dối. Hắn không giống những con ma cà rồng hay người sói trong phim kinh dị hiện đại. Hắn chân thực, hắn tồn tại, và hắn đang đứng ngay trước mặt cô.


"Tôi... tôi không phải người ở đây," Lộ Kha lắp bắp, "Tôi bị... lạc."


Một tiếng cười khẩy vang lên từ sâu trong cổ họng hắn, nghe như tiếng đá nghiến vào nhau. “Lạc? Hay là... kẻ đã bị số phận dẫn lối đến đây?”


Đúng lúc đó, một chiếc xe quân sự chạy vụt qua cuối con đường, đèn pha quét ngang qua hai người. Trong khoảnh khắc đèn chiếu rọi, Lộ Kha nhìn thấy rõ hơn khuôn mặt của hắn. Gương mặt xương xẩu, góc cạnh, với những vết sẹo mờ ảo. Đôi mắt sâu thẳm, đen như màn đêm, nhưng không hoàn toàn vô hồn. Trong sâu thẳm ánh nhìn ấy, cô thấy một nỗi đau không thể tả, một sự phẫn nộ bị đè nén, và một nỗi cô đơn tột cùng.


Và rồi, Lộ Kha nhìn thấy nó. Không phải vết thương trên da thịt, mà là một vết thương vô hình, đang rỉ máu trong trái tim hắn. Cô không biết tại sao mình lại thấy được điều đó, nhưng cảm giác nó chân thực như vết sẹo trên gương mặt hắn.


"Anh nghĩ mình chỉ là một bóng ma đáng sợ?" Lộ Kha bất giác thốt lên, giọng nói bớt đi sự run rẩy, thay vào đó là một sự thấu hiểu kỳ lạ.


Bóng hình kia sững lại. Hắn không ngờ cô lại hỏi một câu như vậy. Một sự im lặng nặng nề bao trùm.


Cuối cùng, giọng nói trầm khàn đó lại vang lên, lần này mang một chút trào phúng, pha lẫn sự cay đắng:


"Ừm... đúng. Nhưng là bóng ma đẹp trai nhất em từng gặp."


Lộ Kha bật cười nhẹ. Giữa cảnh tượng rùng rợn, giữa thị trấn đang bị chiến tranh và cái chết bao trùm, một nụ cười hiếm hoi lại xuất hiện trên môi cô. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, và một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu: có lẽ, việc cô lạc vào đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play