Vượng Trà vẫy đuôi tít như chong chóng, Ân Chỉ Thư không nhịn được bèn níu đuôi nó lại, rồi quay sang nhìn Quý Phong Tiêu với vẻ mặt kỳ quặc: “Anh đi lấy dây dắt chó đi, lần trước là anh dắt nó mà.”
Trước đây, Quý Phong Tiêu đi đâu là chú chó lẽo đẽo theo đấy.
Vậy mà lần này, mặc cho anh có đi tới đi lui trong phòng, Vượng Trà cũng chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, chỉ một mực quấn quýt và ôm ấp Ân Chỉ Thư.
Nó liếm lòng bàn tay cô, rồi như được đằng chân lân đằng đầu, định vươn lên liếm mặt cô. Đến lúc này, Quý Phong Tiêu không thể đứng nhìn được nữa.
Anh nhanh tay lẹ mắt xỏ dây dắt vào cho Vượng Trà, tiện thể kéo nó ra khỏi người Ân Chỉ Thư, miệng lí nhí nói gì đó.
Ân Chỉ Thư không nghe rõ: “Anh vừa nói gì thế?”
Quý Phong Tiêu im lặng một lúc, ra vẻ lạnh lùng đeo lại kính râm: “Không có gì.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT