Đêm muộn, Hoàng Đình, quán bar ngầm xa hoa bậc nhất thành phố, vẫn sáng rực ánh đèn, náo nhiệt như thường lệ.
Sau khi kết thúc bữa ăn tối ở nhà hàng phía trên, cả nhóm kéo nhau xuống tầng hầm -1 để chơi nhạc, thư giãn và gọi một bàn rượu linh đình.
Sàn nhảy sôi động, ánh đèn mờ ảo nhấp nháy, tiết tấu nhạc vang dội khiến cả không khí như muốn nổ tung. Trong bầu không khí sục sôi ấy, người khởi xướng buổi tụ họp, Chu Tiêu Tiêu, bị mọi người liên tục chuốc rượu, một ly nối một ly, từ chối thì không tiện, mà chống lại thì không xong, cuối cùng chỉ đành cười cười cho qua, ai mời cũng uống.
Cũng có người định rót rượu mời Lục Quyết, nhưng nhìn sắc mặt hắn lạnh như băng, rốt cuộc chẳng ai dám.
“Không được, thật sự không uống nổi nữa, tôi phải tranh thủ đi toilet một lát.”
Chu Tiêu Tiêu loạng choạng đứng dậy: “Mọi người cứ uống trước đi, nếu muốn gọi thêm gì thì cứ tính vào thẻ của tôi, tôi có thẻ hội viên ở Hoàng Đình.”
Phải biết, thẻ hội viên ở Hoàng Đình không phải ai cũng có. Nghe Chu Tiêu Tiêu nói vậy, đám người quanh bàn lập tức vỗ tay rôm rả, còn không quên tung hô vài câu nịnh nọt.
Tuy cậu không phải người nhà họ Lục thực sự, nhưng rõ ràng cũng được dính chút ánh sáng từ nhà họ.
Tiếng cười nói ngày càng lớn, càng náo nhiệt. Chu Tiêu Tiêu mũi khẽ hừ một cái, trong lòng không khỏi đắc ý. Cậu theo phản xạ liếc mắt nhìn về phía Lục Quyết, lại thấy hắn ngồi yên một góc, mặt mày thờ ơ như chẳng hề hứng thú, ánh mắt hững hờ không biết đang nghĩ gì, giống như mọi chuyện xung quanh chẳng liên quan gì đến mình.
Chu Tiêu Tiêu bĩu môi. Không muốn đến thì đừng đến, đến rồi còn mang bộ mặt lạnh như tiền đó làm gì. Thật đúng là làm người ta mất hứng.
Dù sao thì lúc này cậu cũng chẳng hơi đâu để đôi co với hắn. Uống nhiều rồi, giờ chỉ mong nhanh chóng tìm được toilet để giải thoát chính mình.
Lảo đảo bước ra khỏi đám đông ồn ào, cơn gió ấm thổi qua khiến Chu Tiêu Tiêu choáng váng hơn. Cảm giác say tràn lên đầu, đầu óc như một nồi cháo nhão, cậu chỉ có thể dựa vào bản năng lần mò đến nhà vệ sinh, giải quyết xong xuôi rồi mới lê ra ngoài, dựa lưng vào tường thở dốc, hai chân mềm nhũn không còn chút sức.
Đúng lúc này, một tiếng bước chân trầm ổn vang lên từ hành lang, rồi càng lúc càng gần. Tiếp theo, có người đưa tay đỡ lấy cậu.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai: “Say đến mức này rồi? Để tôi đưa cậu đi nghỉ một chút được không?”
Chu Tiêu Tiêu chỉ kịp ừm một tiếng, cả người như nhũn ra, bị đối phương ôm gọn vào lòng. Cậu muốn ngẩng đầu nhìn nhưng cổ mềm oặt, chỉ có thể tựa vào lồng ngực đối phương, cả người mềm như bông.
Cồn vẫn đang lên men trong máu, khiến cơ thể cậu hết lạnh rồi lại nóng, da thịt như chạm nhẹ cũng thấy khó chịu. Vô thức, cậu rụt rụt người lại gần ngực đối phương, dẫn đến một trận tiếng cười.
Cánh tay ôm ở eo lướt nhẹ một cách mờ ám, như có như không, khiến da cậu rùng mình khó chịu.
Chu Tiêu Tiêu nhíu mày, cố giơ tay lên đẩy đối phương ra, bắt đầu giãy giụa trong lòng người kia.
“Ngoan, đừng nghịch.”
Chu Tiêu Tiêu mơ hồ mắng thầm một câu: Mẹ nó, ai vậy trời, không cho tôi lộn xộn thì tôi sẽ ngoan à!
Cậu liền lộn xộn cho xem!
Đầu thì nặng như chì, không ngẩng nổi, cậu cúi đầu nhìn đôi giày của người kia, rồi không chút khách khí giẫm mạnh một cái, còn lấy gót chân xoay qua xoay lại thật mạnh, làm cho đối phương kêu lên một tiếng đau đớn.
“A…..”
Đối phương như tức giận, cánh tay siết chặt vòng eo Chu Tiêu Tiêu càng lúc càng mạnh, kéo cậu đi về một hướng khác, bước chân nhanh tới mức gần như lôi người đi.
Chu Tiêu Tiêu bị kéo đến lảo đảo, lồng ngực khó chịu vô cùng. Cậu nhíu chặt mày, người cũng không còn tỉnh táo lắm, nhưng bản năng vẫn cố gắng phản kháng, nhắm bừa mấy cú xuống chân đối phương. Tiếc là đều hụt.
Càng lúc càng khó chịu, cậu nghiến răng, định bụng thừa lúc lảo đảo thì cho thằng cha dám sàm sỡ này một cùi chỏ. Ai ngờ chưa kịp ra tay, một giọng nói quen thuộc lạnh băng vang lên sau lưng.
“Anh định mang cậu ấy đi đâu?”
Giọng nghe quen lắm, hình như là….
Lục Quyết sắc mặt lạnh như sương, ánh mắt lướt qua Cao Minh rồi dừng lại ở Chu Tiêu Tiêu, lúc này đang say xỉn rúc vào ngực Cao Minh không hề phòng bị, cả người mềm nhũn. Trong mắt Lục Quyết, cảnh tượng đó vừa chướng mắt, vừa khó chịu.
Tên ngốc này!
Nếu không phải hắn tình cờ thấy Cao Minh đi theo ra ngoài, thì giờ này Chu Tiêu Tiêu đã bị kéo đi đâu không biết. Hoàng Đình là nơi có thể thuê phòng theo giờ.
Lục Quyết nghẹn một bụng lửa giận, không rõ rốt cuộc mình đang giận ai, giận cái tên muốn giở trò hay giận tên ngu xuẩn suýt bị lừa. Hắn chỉ muốn lôi Chu Tiêu Tiêu về đập cho tỉnh ra.
Nhưng trước tiên...
Ánh mắt hắn lại rơi xuống người Cao Minh, lạnh lẽo đến mức khiến da đầu người ta tê rần:
“Hướng này, hình như không phải đường về lại quán bar.”
Cao Minh cười gượng một tiếng, làm bộ giải thích:
“Cậu đừng hiểu lầm, tôi thấy Tiểu Tưởng uống say quá nên định tìm phòng cho cậu ấy nghỉ một lát thôi…”
Không đợi Cao Minh nói xong, trên mặt Lục Quyết liền lộ ra vẻ trào phúng: “Anh…”
“A! Lục Quyết!”
Lời còn chưa nói xong, người trong ngực Cao Minh bỗng vùng ra, lảo đảo nhào thẳng về phía Lục Quyết, giọng nói reo lên như bắt được bảo vật:
“Lục Quyết! Lục Quyết!”
Lục Quyết sững sờ một chút, vừa bất ngờ. Cả người Chu Tiêu Tiêu lao đến đâm vào ngực hắn, mềm như bún, không ôm thì không được.
Chu Tiêu Tiêu dính chặt lên người Lục Quyết, hai tay vòng lấy cổ, cả người rúc vào lòng như con mèo con tìm chỗ ấm, lại còn không yên phận mà lén luồn tay vào cổ áo hắn, sờ mó loạn xạ sau lưng.
Sắc mặt Lục Quyết liền trở nên có chút kỳ quái.
Trước khi Chu Tiêu Tiêu làm ra thêm trò dở hơi gì nữa, Lục Quyết quay đầu, cắn răng nhìn Cao Minh, ánh mắt như muốn đâm chết người:
“Còn không cút?”
Tìm phòng cái đầu ngươi, chỉ là tìm cớ giở trò.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện nếu mình không xuất hiện kịp thời, để Cao Minh dắt Chu Tiêu Tiêu đi khách sạn, rồi cởi áo thấy hình xăm toàn thân của đối phương. Lục Quyết chỉ muốn bóp chết tên kia.
Cao Minh cười gượng, giơ tay đầu hàng, rồi lập tức quay người bỏ đi, rõ ràng không cam lòng.
Chờ bóng dáng hắn khuất hẳn, Lục Quyết mới cúi đầu nhìn cái người trong ngực vẫn không biết trời trăng mây gió gì, còn đang dán sát vào hắn sờ sờ chỗ nọ chỗ kia.
“Tưởng Thanh Lạc, anh ngu ngốc vừa thôi?! Suýt nữa bị người ta kéo đi thuê phòng có biết không?!”
“Thuê phòng?”
Chu Tiêu Tiêu bật cười khe khẽ, trong lòng Lục Quyết dụi dụi như mèo con: “Đi thôi, chúng ta đi thuê phòng.”
“Anh có biết mình đang nói gì không?”
Hắn gằn giọng, như đang xác nhận: “Tưởng Thanh Lạc, anh biết tôi là ai không?”
Người trong ngực hắn ánh mắt lấp lánh mơ màng, đồng tử khi thì long lanh, khi thì rối loạn, cả người mềm oặt lại hết sức không an phận, khiến Lục Quyết vừa bực vừa sốt ruột.
“Ai á? Lục Quyết?”
Lục Quyết buông lỏng: “Ừ….”
“Anh họ hả?”
Lục Quyết: “……”
Lục Quyết cúi đầu nhìn người trong lòng, mặt không biểu cảm bóp nhẹ má Chu Tiêu Tiêu:
“Anh nói lại lần nữa?”
“Ưm……”
Gò má Chu Tiêu Tiêu ửng đỏ vì rượu, khẽ nghiêng đầu, đầu lưỡi ẩm ướt vô tình liếm qua lòng bàn tay Lục Quyết, đôi mắt mông lung ngẩng lên nhìn hắn, giọng mềm nhũn:
“Thuê phòng thật không?”
Hô hấp Lục Quyết khựng lại. Hắn gần như mất kiểm soát: “Anh nghiêm túc?”
Chu Tiêu Tiêu ngậm lấy một ngón tay của hắn.
Mẹ nó!
Lục Quyết cắn răng, kéo người vào một phòng ở Hoàng Đình. Vừa vào, hắn ném Chu Tiêu Tiêu thẳng lên giường, đứng bên mép giường cúi đầu nhìn, ngực phập phồng dữ dội.
Trên giường, người kia khẽ hừ một tiếng, có vẻ không vui.
Cổ áo bị kéo bung, giày rớt xuống đất, Chu Tiêu Tiêu loay hoay lột đồ mà vẫn không xong, sau một hồi thì ấm ức mím môi, ngẩng đầu lên nhìn Lục Quyết đang đứng yên không nhúc nhích, giơ tay ra, vươn cổ, khẽ hừ nhẹ: “Ôm em……”
Lục Quyết nheo mắt lại, vẫn chưa động đậy.
Chu Tiêu Tiêu càng thêm tủi thân, cậu hậm hực bò dậy, trượt lên trượt xuống mấy lần rồi túm lấy ống quần Lục Quyết, chậm rãi bám lên như dây leo bám trụ, cứ thế bám riết không buông. Đến khi bám tới cùng, cậu bất ngờ cắn một cái ở môi Lục Quyết.
Cảm giác môi chạm môi mềm mại mà khiến người ta run rẩy, Lục Quyết bỗng siết eo Chu Tiêu Tiêu, kéo cậu vào lòng.
“Tôi là ai?”
“Ưm……”
Chu Tiêu Tiêu lờ mờ chẳng hiểu gì, lại gắt gỏng cắn Lục Quyết thêm miếng nữa, hàm hồ nói: “Chuyên tâm vào em đi, không thì em đi tìm người khác……”
“Anh dám.”
Lục Quyết nghiến răng. Bị người kia quấn lấy, cả người hắn căng cứng như sắp nổ tung. Đầu lưỡi Chu Tiêu Tiêu nghịch ngợm lướt qua răng hắn, loạn xạ cắn môi hắn, khiến Lục Quyết chỉ muốn phản kích, nhưng lại vừa tức vừa bất lực.
Hắn vốn định đẩy người ra, thế mà chẳng hiểu sao lại ôm càng chặt, nhốt chặt người kia trong lòng ngực.
– — đúng là biết cách chọc tâm người khác, như con linh dương nhảy nhót trong khu cấm địa, giẫm bừa lên dây mìn…… Lục Quyết rốt cuộc không nhịn được nữa, siết lấy người trong tay, nghiến răng rít từng chữ: “Đây là anh tự chuốc lấy!”
(Xin chào kiểm duyệt, nơi đây chỉ có hôn môi, chỉ có hôn môi thôi.)
…………….
Mặt trời đã lên cao, ánh sáng chiếu vào phòng liền ngừng lại.
Chu Tiêu Tiêu lờ mờ tỉnh lại. May mà hôm nay cuối tuần, không cần đi làm.
Cậu vừa mở mắt đã bị hệ thống bên tai gào rú.
Hệ thống:【A a a a a a a a!】
Chu Tiêu Tiêu lầu bầu:【Sáng sớm cậu khóc tang à?】
Hệ thống:【Tôi bị mosaic (che mờ) cả đêm! Cậu có biết điều đó là xảy ra chuyện gì không? Cậu thế mà làm chuyện đó với nam chính! Sao lại như vậy được?!】
(Xin chào ngài kiểm duyệt, ở đây cái gì cũng chưa xảy ra.)
P/s: sốp muốn thêm cmt là đều sẽ in đậm, nếu k in đậm mà có thêm dòng chữ khác chèn vào là của bản dịch nha các tình yêu🫶
Hệ thống còn đang nói năng lộn xộn, Chu Tiêu Tiêu lười biếng co người, cuối cùng phát hiện không thích hợp: 【Ừm —— đây là cái cảm giác đó hả?】
Hệ thống gào lên:【...Trọng điểm là cái này hả?!】
Chu Tiêu Tiêu thờ ơ:【Chứ không thì sao? Giá trị hắc hóa của nam chính có giảm không? Có văn bản nào quy định không được ngủ với nam chính không?】
Hệ thống: 【...Giá trị hắc hóa không giảm, cũng không có văn bản quy định rõ ràng. Nhưng mà… Nhưng cậu không thể ngủ với nam chính!】
Chu Tiêu Tiêu khịt mũi: 【Nhưng tôi còn có thể làm gì bây giờ, đều đã xảy ra, hơn nữa cũng không phải do tôi chủ động…】
Hệ thống:【Cậu rõ ràng chủ động!】
Chu Tiêu Tiêu nghẹn lời, gân cổ cãi: 【Là do tôi uống say, đây là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn cậu hiểu không!】
Hệ thống im lặng, rồi nghiêm túc nói:【Lần này tạm tha. Nhưng về sau tuyệt đối không được chủ động với nam chính nữa! Chúng ta làm nhiệm vụ, phải giữ đạo đức mấu chốt!】
Chu Tiêu Tiêu: 【......】
Hệ thống không yên tâm: 【Cậu hiểu rõ chưa?】
Chu Tiêu Tiêu gật đầu hai cái:【Bảo vệ mấu chốt đạo đức, không được chủ động – – Ngủ với nam chính, tôi nhớ rồi, cậu yên tâm đi, hẹ hẹ.】
Hệ thống:【...】
Không hiểu sao, nó vẫn thấy không yên tâm chút nào….
Bên cạnh truyền đến giọng nói trầm khàn: “Tỉnh rồi à?”
Chu Tiêu Tiêu giật mình, lập tức nghiêm mặt, mắt hoe đỏ quay sang nhìn.
“Chúng ta đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Quyết cau mày. Thấy vẻ mặt hoảng hốt của Chu Tiêu Tiêu, ánh mắt hắn tối sầm lại, ngay sau đó cười nhạo nói:
“Cái dạng này của chúng ta, còn nằm cùng một giường, anh nói xem đã xảy ra cái gì?”
Hắn vừa nói, vừa đưa tay bóp cằm Chu Tiêu Tiêu, ép cậu ngẩng đầu:
“Quên rồi? Tối qua là ai quyến rũ tôi? Giờ sáng ra lại bày bộ dạng không tình nguyện cho ai xem? Hả? Hay là anh tưởng người nằm cùng anh đêm qua là ai? Kha Thiệu Hoa?”
🔹 Tác giả có lời muốn nói:
Chu Tiêu Tiêu: Lại thu phục thêm một cải trắng √ Tui yêu cải trắng, cải trắng thơm thơm~