Chu Tiêu Tiêu sắc mặt có hơi ngượng ngùng, cậu kéo Lục Quyết mạnh như vậy, Lục Phương Như không thể nào không nhìn thấy.

“Mẹ, thật xin lỗi, bọn con không nên gây ồn ào trong công ty, làm ảnh hưởng đến công việc…”

“Không chỉ có mỗi chuyện đó.”

Lục Phương Như không khách sáo chỉ thẳng: “Hai đứa còn ảnh hưởng đến cả người khác.”

“Con xin lỗi…” Chu Tiêu Tiêu lí nhí nói.

Lục Phương Như còn định nói thêm vài câu.

Lục Quyết xì một tiếng, mất kiên nhẫn ngắt lời: “Biết rồi, sau này sẽ chú ý, thế là được chứ gì?”

Lục Phương Như ngạc nhiên nhìn Lục Quyết, hoàn toàn không ngờ con trai lại nhận sai nhanh đến vậy.

Chu Tiêu Tiêu nghe Lục Quyết nói như thế cũng vội vàng lên tiếng đảm bảo, sau này ở công ty tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện tương tự.

Hai người đồng thanh như vậy, Lục Phương Như dù muốn nói thêm cũng khó giữ mặt lạnh, đành dặn dò thêm vài câu nghiêm túc rồi để cả hai rời khỏi thư phòng.

Vừa bước ra khỏi cửa, Chu Tiêu Tiêu, người nãy giờ luôn gồng căng cả người rốt cuộc cũng thả lỏng, thở phào một hơi thật mạnh.

Lần đầu đối mặt trực tiếp với khí thế lạnh lùng nghiêm nghị của Lục Phương Như, đúng là dọa người muốn rớt tim.

Trên đường về phòng, Chu Tiêu Tiêu hỏi hệ thống xem giá trị hắc hóa của Lục Quyết bây giờ thế nào, hệ thống trả lời vẫn là 78, không hề thay đổi.

Hệ thống như có chút khó hiểu: 【 Lần này mâu thuẫn giữa Lục Phương Như với nam chính không leo thang, sao giá trị hắc hóa vẫn không giảm? 】

Chu Tiêu Tiêu chẳng hề ngạc nhiên: 【 Cậu nghĩ đơn giản rồi. Nếu giá trị hắc hóa mà dễ giảm thế, thì truyện này xong lâu rồi. 】

Mâu thuẫn giữa Lục Phương Như và Lục Quyết đâu phải mới nảy sinh ngày một ngày hai, không phải cứ tránh được một lần xung đột là có thể hóa giải hết mọi khúc mắc.

Cả hai im lặng suốt đường, đến lúc mỗi người chuẩn bị vào phòng mình, Lục Quyết đột nhiên giữ chặt tay Chu Tiêu Tiêu: 

“Tại sao anh lại giúp tôi?”

“Coi như cảm ơn vì cậu lúc nãy đã giải vây cho tôi.”

Chu Tiêu Tiêu rút tay về, ngừng một lát rồi nói tiếp: “Hơn nữa, cậu là con ruột của mẹ... Còn tôi chỉ muốn thể hiện tốt trước mặt mẹ mà thôi.”

Nếu lúc nãy thật sự để Lục Quyết quỳ xuống, không biết Lục Phương Như sẽ nghĩ gì?

Chu Tiêu Tiêu không muốn vì mình mà khiến Lục Phương Như khó xử. So với việc tạo thêm xung đột, chi bằng trước mặt bà ấy tỏ ra chút “anh em hòa thuận” cho êm chuyện còn hơn.

Tuy không nói trắng ra, nhưng ý Chu Tiêu Tiêu là gì, Lục Quyết nghe rất rõ ràng.

Hắn đứng im một chỗ, không nói, chỉ chăm chú nhìn Chu Tiêu Tiêu, không biết đang nghĩ gì.

Chu Tiêu Tiêu cân nhắc một lúc, rồi nói thêm: “Tôi hy vọng sau này ở công ty, chúng ta có thể giữ được không khí hòa thuận. Dù chỉ là mặt ngoài giả vờ bình yên cũng được, tôi không muốn xảy ra chuyện gì nữa.”

“Vậy à. Biết rồi.” Lục Quyết cuối cùng cũng mở miệng.

Chu Tiêu Tiêu gật đầu, xoay người mở cửa bước vào phòng mình.

Cửa phòng đóng lại. Lục Quyết vẫn đứng yên tại chỗ, hồi lâu sau mới khẽ cười lạnh một tiếng, giọng trầm thấp, như nói với chính mình: “Vòng tới vòng lui, cuối cùng vẫn là vì bản thân.”

……

Kể từ cuộc trò chuyện hôm đó ngoài hành lang, mối quan hệ giữa Chu Tiêu Tiêu và Lục Quyết cũng bắt đầu có chuyển biến. Hai người cuối cùng cũng có thể giao tiếp như những đồng nghiệp bình thường, không khí nơi công ty cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng… vẫn có cảm giác gượng gạo. Ẩn ẩn ở đâu đó vẫn thấy không đúng.

Chu Tiêu Tiêu cảm thấy vấn đề là từ phía Lục Quyết, nhưng cậu cũng chẳng quá bận tâm. Dù sao chỉ cần đừng để Lục Phương Như chú ý là được.

Thời gian nộp bản vẽ thiết kế của tổ hai cuối cùng không còn bao nhiêu, chớp mắt đã đến ngày phải trình bày bản thảo.

Ngoài việc nộp thiết kế, Chu Tiêu Tiêu còn phải đích thân trình bày ý tưởng thiết kế trước đông đảo lãnh đạo, có thể nói là ‘trò chuyện thân mật’ với ban giám đốc.

Buổi hội thảo giới thiệu bộ sưu tập thu mới diễn ra trong không khí tao nhã, nghiêm túc. Không chỉ có lãnh đạo cấp cao từ công ty mẹ, mà cả Lục Phương Như cũng đặc biệt bay về từ tổng bộ tập đoàn, chỉ để nghe báo cáo tiến độ dự án do tổ thiết kế tổ 2 thực hiện. Điều này khiến áp lực trên vai Chu Tiêu Tiêu tăng lên gấp bội.

Nếu đây là một bài kiểm tra thì chắc chắn sẽ không có ai nương tay, đặc biệt là khi Lục Phương Như đích thân giao dự án này cho tổ 2. Có quá nhiều ánh mắt đang dõi theo cậu và Lục Quyết, điều này Chu Tiêu Tiêu cảm nhận rất rõ. Lục Quyết thì không để tâm, nhưng cậu thì không thể không để tâm.

Hội nghị còn chưa bắt đầu, nhóm thiết kế tổ 2 đã đến sớm. Lý Như đang chuẩn bị máy chiếu, sao chép bản trình chiếu lên máy tính. Chu Tiêu Tiêu thì ngồi một góc, tay không ngừng cọ vào ống quần, lòng bàn tay đổ mồ hôi không kiểm soát, cả người căng cứng, không tài nào thả lỏng được.

Chu Tiêu Tiêu: 【Ô ô, hệ thống ơi, cảm giác căng thẳng kiểu này có phải giống mỗi lần làm nhiệm vụ xong phải viết báo cáo nộp cho Chủ Thần không?】

Hệ thống: 【Cậu đang căng thẳng thật đấy à? Thật hay giả vậy?】

Chu Tiêu Tiêu: 【Dĩ nhiên là thật rồi, tôi có khi nào lừa cậu đâu.】

Hệ thống: 【…】

Thường xuyên, cảm ơn.

【Ơ, không đúng.】

Trầm mặc một hồi, hệ thống lại lên tiếng đầy nghi ngờ: 【Cậu bị xóa sạch dữ liệu rồi cơ mà? Sao còn nhớ rõ lúc viết báo cáo cho Chủ Thần lại căng thẳng?】

Chu Tiêu Tiêu: 【Tôi đâu có nhớ rõ, nhưng mà nghĩ cũng biết, đối mặt với Chủ Thần mà, ai mà không run? Chỉ là lấy ví dụ tương đương thôi, hiểu không?】

Hệ thống: 【… À.】

—— Đột nhiên cảm thấy nói ít thôi vẫn tốt hơn.

Lúc này, người trong phòng hội nghị lớn bắt đầu kéo tới.

Người dần dần đến đông đủ. Ngoài những vị lãnh đạo lục tục bước vào, còn có một nhóm người đi cùng để nghe thuyết trình.

Chu Tiêu Tiêu càng lúc càng khẩn trương, khi chào hỏi mọi người cũng không tập trung được, chỉ lo lắng bản thân tí nữa có thể thuyết trình suôn sẻ không.

Cậu len lén liếc sang Lục Quyết, phát hiện đối phương chẳng những không khẩn trương chút nào, còn thong thả tán gẫu với mấy lãnh đạo mới bước vào. Cả người đứng thẳng, dáng cao chân dài, khí thế tự tin, hoàn toàn không hề bị lép vế. Đúng là không hổ danh con trai ruột của Lục Phương Như.

—— Cứ như sinh ra đã không biết sợ là gì, đối mặt chuyện gì cũng bình tĩnh đến kỳ lạ. Loại bản lĩnh và tâm lý này, bản thân cậu chưa từng có.

Dù nỗ lực thế nào, cuối cùng cũng chẳng bằng người ta sinh ra đã ở vạch đích.

Chu Tiêu Tiêu cúi đầu, không nhìn nữa.

Vài giây sau, một đôi giày dừng lại ngay trước mặt cậu, giọng Lục Quyết vang lên bên tai:

“Suy nghĩ cái gì?”

Chu Tiêu Tiêu lầm bầm: “Liên quan gì tới cậu.”

Lục Quyết im lặng chớp mắt một cái, rồi mở miệng, giọng nói mang theo ý trêu ghẹo, thong thả hỏi:

“Chẳng lẽ anh đang căng thẳng?”

Chu Tiêu Tiêu lập tức ngẩng đầu: “Tôi không có! Tôi… Tôi không có căng thẳng!”

Lục Quyết kéo dài giọng à một tiếng,  ánh mắt dừng lại ở nắm tay đang siết chặt của Chu Tiêu Tiêu, rồi như có như không mà cười nhẹ:

“Thật ra tôi cũng đang rất căng thẳng.”

“Cậu mà cũng căng thẳng? Thật không đó?” Chu Tiêu Tiêu nghi ngờ nhìn chằm chằm Lục Quyết.

Hệ thống: 【……】

Giọng điệu của Lục Quyết bây giờ, so với lúc trước nói chuyện… không thể nói là hoàn toàn khác, mà phải nói là giống y như đúc, khiến Chu Tiêu Tiêu nghi ngờ không biết mình có lại bị hắn trêu thêm lần nữa không.

“Thật, tôi đang căng thẳng.”

Lục Quyết cong môi cười: “Tôi sợ nếu lần này thuyết trình không suôn sẻ, thì cả đời thanh danh anh tuấn đều bị hủy hoại trong tay đám người đó, anh bảo tôi không căng thẳng sao được.”

Chu Tiêu Tiêu liếc xéo: “Anh thì có cái gì mà ‘cả đời anh danh’ chứ, nói xàm. Cùng lắm là nếu làm hỏng thì bị người ta cười nhạo rồi bị mẹ mắng cho một trận thôi.”

Lục Quyết thả lỏng vai: “Cũng phải ha, vậy thì đâu có gì phải lo. Không được thì thôi vậy.”

Chu Tiêu Tiêu nhỏ giọng lầm bầm: “Nghe nhẹ nhàng ghê…”

“Nhưng mà, anh dường như càng không có lý do gì để căng thẳng thì phải?”

“Hả?”

Lục Quyết nhướng mày, nói như thể chuyện đương nhiên: “Bản thiết kế là do tôi thông qua, cũng là tôi duyệt rồi mới nộp. Tôi là tổ trưởng tổ thiết kế hai, có vấn đề gì thì cũng bị gọi lên trước. Anh căng thẳng cái gì?”

…Hình như nghe cũng đúng.

Nghĩ vậy, Chu Tiêu Tiêu bỗng thấy nhẹ nhõm trong lòng. Không những thế, cậu còn lén liếc nhìn Lục Quyết, trong mắt toát ra chút sung sướng khi người gặp họa.

Lục Quyết: “......” Cái đồ ngu ngốc này.

“Đúng rồi, nếu thật sự bị mắng một trận trước mặt bao người, anh có định quỳ chung với tôi luôn không?”

Chu Tiêu Tiêu thu lại nụ cười trong một giây: “Mơ đi!”

———

Lục Phương Như là người đến sau cùng, sự xuất hiện của bà cũng đồng nghĩa với việc buổi hội nghị chính thức bắt đầu.

Chu Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, bước lên bục trình bày, bắt đầu thuyết minh ý tưởng thiết kế lần này của mình. Cậu không chỉ tự mình phối đồ mẫu của bộ sưu tập thu này, mà còn kéo cả Lý Như, đồng nghiệp cùng tổ ra thử đồ cùng, tất cả các mẫu đều được kiểm tra kỹ lưỡng. Ngoại hình bản vẽ cũng đã được chỉnh sửa vô số lần, không tin là lần này lại không được thông qua.

Dù sao thì, nếu thật sự bị soi mói quá mức, phía trước còn có Lục Quyết gánh thay, nghĩ vậy Chu Tiêu Tiêu tự nhiên thêm phần tự tin, buổi báo cáo cũng vì thế mà càng thêm trôi chảy.

Lục Quyết nhìn người đang đứng trên bục thuyết trình kia, tay vô thức siết nhẹ đầu gối. Không hiểu sao, một cảm xúc lạ dâng lên trong lòng.

Trước kia Tưởng Thanh Lạc là kiểu người như thế nào, hắn không nhớ rõ lắm. Nhưng hiện tại Tưởng Thanh Lạc, không thể phủ nhận, quả thật rất hấp dẫn ánh mắt.

Chỉ tiếc là tên ngốc kia hình như vẫn còn mang địch ý với hắn

Lục Quyết khẽ gõ ngón tay lên đầu gối, ánh mắt từ đầu quét xuống cuối người Chu Tiêu Tiêu, nhìn thấy hình xăm thấp thoáng sau lớp vải áo, trong đầu hắn liền không kiểm soát được mà vẽ ra hàng loạt hình ảnh sống động, càng nghĩ càng thấy nóng, ánh mắt cũng dần trở nên trầm xuống, ngày càng chăm chú hơn.

Lục Phương Như liếc nhìn con trai mình, không khỏi hơi sững lại.

Tuy công việc bận rộn, nhưng quan hệ giữa Lục Quyết và Tưởng Thanh Lạc như thế nào, bà biết rất rõ. Dù chưa đến mức nước với lửa, nhưng hai người rõ ràng luôn căng thẳng đối đầu nhau, đặc biệt là Lục Quyết, thậm chí không buồn che giấu sự khó chịu, đến cả mặt ngoài hòa thuận cũng không muốn giữ.

Nhưng từ khi nào hai đứa lại có thể chung sống hòa bình thế này?

Dù sao thì, thế cũng tốt, ít nhất cũng giúp bà và ông Vinh bớt khó xử.

Gác lại những suy nghĩ trong đầu, Lục Phương Như thu ánh mắt về.

Buổi báo cáo lần này diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi. Có cố gắng thì sẽ có thành quả, tuy không phải lúc nào cũng công bằng, nhưng ít nhất đây là lần cậu được công nhận một cách rõ ràng.

Chu Tiêu Tiêu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, bản vẽ thiết kế ngoại hình của cậu đã được thông qua.

Thế nhưng Lục Phương Như sau đó lại không khen cậu mà chuyển sang chỉ ra những điểm chưa ổn trong phần việc của Lục Quyết,  ngay trước mặt đông người, không chừa chút mặt mũi nào cho hắn.

Lục Quyết mặt không cảm xúc nghe đến cuối cùng cũng không phản bác gì. Mãi đến khi Lục Phương Như và các lãnh đạo rời đi, hắn vẫn không mở miệng nói một lời.

Chỉ là, sau khi Lục Phương Như rời đi cùng các lãnh đạo, không khí trong phòng liền trở nên kỳ lạ và ngượng ngùng. Không ít ánh mắt, hoặc thẳng thắn, hoặc giấu giếm đều đổ dồn về phía Lục Quyết.

Họ đại khái cũng không nghĩ đến, quan hệ giữa Lục Quyết và Lục Phương Như lại thế này.

Cũng có không ít ánh mắt chuyển sang đánh giá Chu Tiêu Tiêu.

Nhiều người bắt đầu tiến lại bắt chuyện với cậu, chúc mừng thì ít, mà dò xét thì nhiều, mong moi ra được chút thông tin nào đó cho thỏa trí tò mò.

Chu Tiêu Tiêu gượng cười vài tiếng, rồi khéo léo lái chủ đề:

“Dù sao thì dự án lần này cũng xem như hoàn thành thuận lợi, tôi muốn mời mọi người đi thư giãn một bữa, coi như cảm ơn vì đã hỗ trợ trong suốt thời gian qua, mọi người thấy thế nào?”

Cao Minh giơ tay đầu tiên, cười rạng rỡ: “Tổ tôi cũng được đi chứ?”

“Đương nhiên, càng đông càng vui.” Chu Tiêu Tiêu cũng không tiện từ chối.

Cao Minh nhìn cậu chăm chú, miệng vẫn giữ nụ cười: “Vậy thì cảm ơn trước nha, Tiểu Tưởng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play