Chu Tiêu Tiêu mặt đỏ bừng, tức muốn điên, trợn mắt mắng:
“Lục Quyết, cậu không biết xấu hổ! Cậu… Dù cho tối qua là do tôi đi nữa… nhưng cậu cũng không thể lợi dụng lúc tôi gặp nạn mà giở trò!”
Lục Quyết không phản bác, hắn biết rõ nếu tối qua hắn giữ được bình tĩnh, mặc kệ Chu Tiêu Tiêu chủ động thế nào, chuyện đó cũng sẽ không xảy ra.
Nhưng mà, tại sao hắn lại phải nhịn?
Lục Quyết cười lạnh: “Nếu tối qua người giở trò là Kha Thiệu Hoa, chắc gì anh đã nói mấy lời này đúng không?”
“Thì sao? Dù gì cũng không phải cậu là được!”
“Tưởng Thanh Lạc! Anh còn muốn lên giường với người khác?!”
Lục Quyết gầm lên, một tay túm lấy Chu Tiêu Tiêu kéo bật dậy:
“Miễn không phải tôi thì ai anh cũng chấp nhận lên giường đúng không?”
“Cậu nghe không hiểu tiếng người à?”
“Anh ——”
Đinh——
Tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai, Lục Quyết đang thở hổn hển, quay đầu nhìn màn hình —— là Lục Phương Như gọi.
Hắn vốn định mặc kệ, nhưng thấy Chu Tiêu Tiêu như bị dọa đến trắng bệch cả mặt, ánh mắt bất an, liền híp mắt lại, đưa tay cầm điện thoại bật loa ngoài.
“Alô……”
Lục Quyết vừa trả lời, vừa đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Tiêu Tiêu, không rời nửa giây.
Giọng Lục Phương Như từ đầu dây bên kia vang lên: “Con đang ở đâu?”
Lục Quyết thản nhiên dựa lưng vào đầu giường, chăn trượt xuống để lộ lồng ngực săn chắc cùng eo thon gọn, phía trước ngực và sau lưng đều là vết cắn, vết cào loang lổ. Hắn nhìn Chu Tiêu Tiêu đang há hốc miệng vì kinh ngạc, mặt đỏ đến tận mang tai, ánh mắt rối loạn không dám nhìn hắn, liền cười nhạo, lười biếng trả lời: “Con ở bên ngoài.”
Lục Phương Như không hỏi thêm, dù bà quản Lục Quyết rất chặt, nhưng lại hiếm khi can thiệp vào chuyện riêng tư kiểu này.
Chỉ là…
“Lạc Lạc tối qua không về nhà.”
Tim Chu Tiêu Tiêu nhói lên một nhịp, lập tức nhìn chằm chằm vào điện thoại của Lục Quyết.
Lục Phương Như lại nói tiếp: “Con có biết tối qua Lạc Lạc đi đâu, làm gì không?”
Lục Quyết kéo dài giọng, ý tứ không rõ ràng: “Anh ta à……”
Bỗng nhiên, một đôi tay siết lấy tay hắn, theo hướng đôi tay chuyển lên là gương mặt Chu Tiêu Tiêu đầy vẻ cầu xin.
Chu Tiêu Tiêu lắc đầu, không tiếng động cầu xin: “Đừng nói ra…”
Chỉ trong khoảnh khắc này, người kia mới chịu mềm lòng, lộ ra chút dáng vẻ đáng thương.
Lục Quyết đưa tay vuốt mặt cậu, khóe môi như sắp cong lên nhưng rồi lại lạnh đi.
“Lục Quyết? Con có đang nghe không?”
Giọng Lục Phương Như trở nên nghiêm khắc, rõ ràng bà không hài lòng với thái độ thờ ơ khi trả lời của Lục Quyết.
Lục Quyết lạnh nhạt “ừ” một tiếng, nhìn Chu Tiêu Tiêu rồi mở miệng: “Anh ta đi đâu, làm gì, làm sao con biết được.”
Lục Phương Như im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Con định dùng thái độ như thế này để nói chuyện với mẹ mãi sao? Lục Quyết, con không còn là trẻ con nữa. Hôm qua họp, Lạc Lạc thể hiện rất tốt. Nhưng sau này khi mẹ lui về rồi, người đứng mũi chịu sào là con. Con không thể tiếp tục sống tùy tiện như trước, cần phải trưởng thành hơn.”
Chu Tiêu Tiêu ngây người.
Lục Quyết hít sâu một hơi: “Trong mắt mẹ, chỉ cần không ngoan ngoãn nghe lời mẹ, không lấy lòng mẹ thì đều là chưa trưởng thành?”
“Lục Quyết! Con…”
“Cạch”, Lục Quyết dứt khoát cúp máy, ném điện thoại lên giường.
Điện thoại không vang lên nữa, nhưng ngực Lục Quyết vẫn phập phồng dữ dội, sắc mặt tối sầm, u ám đến cực điểm.
Nhất thời, cả hai đều không ai mở miệng.
Nhưng rất nhanh sau đó, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này là của Chu Tiêu Tiêu. Vẫn là Lục Phương Như gọi đến. Nhìn rõ tên người gọi hiển thị trên màn hình, Chu Tiêu Tiêu hơi khựng lại trong nhịp thở, cố ép mình bình tĩnh, rồi mới cầm lấy điện thoại.
“Alo… mẹ…”
Cậu xoay người định tránh mặt Lục Quyết, không bật loa ngoài. Nhưng rồi chợt nhớ trên người chẳng có mảnh vải nào để đi chỗ khác, đành phải tiếp tục ngồi trên giường nghe điện thoại.
Có vẻ như Lục Phương Như lại hỏi mấy chuyện giống như ban nãy. Chu Tiêu Tiêu nhẹ nhàng đáp:
“Dạ, con… con tăng ca ở công ty, muộn quá nên không về. Con định chỉnh sửa lại vài bản thiết kế, không sao đâu, không mệt. Đây là việc con nên làm mà… Cảm ơn mẹ, con sẽ chú ý sức khỏe.”
Lục Phương Như không hỏi gì thêm, nhanh chóng cúp máy.
Chu Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay giây sau đó, bàn tay kia đã bất ngờ siết lấy cổ cậu.
Thân thể cậu bị kéo ngược lại, ngã thẳng vào lồng ngực Lục Quyết, bên tai truyền đến giọng nói lạnh như băng:
“Anh sợ mẹ biết chúng ta lên giường đến thế sao?”
“Chuyện này chẳng phải đương nhiên?!”
Chu Tiêu Tiêu hoảng loạn, gần như bật thốt: “Chúng ta là anh em! Tối qua chỉ là… tai nạn ngoài ý muốn! Mẹ nhất định không thể biết, tuyệt đối không thể!”
“Tai nạn ngoài ý muốn?”
Lục Quyết khẽ cười, khinh miệt. Hắn bóp nhẹ cổ tay Chu Tiêu Tiêu, bàn tay trượt dọc theo sống lưng cậu, luồn thẳng xuống dưới chăn. Động tác kia chậm rãi, như thể một con rắn trơn trượt đang tìm kiếm con mồi trong bóng tối, mò tới từng khe hở giữa các ngón tay, từng tất da thịt đã bị vùi lấp qua một đêm, đầy dấu vết ám muội.
Chu Tiêu Tiêu đỏ bừng cả mặt, giãy dụa túm lấy tay hắn, giận dữ rít lên:
“Buông ra! Lục Quyết, cậu có phải điên rồi không?!”
Lục Quyết dùng tay còn lại siết chặt Chu Tiêu Tiêu lại, ép cả người cậu ngã vào ngực mình, cúi đầu thì thầm: “Làm thêm vài lần nữa, thì sẽ không còn là tai nạn.”
Chu Tiêu Tiêu trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn Lục Quyết: “Cậu nói cái gì?! Làm… làm thêm vài lần?!”
Lục Quyết khẽ híp mắt, cười khàn khàn, cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai cậu: “Anh nghe rõ rồi đấy.”
Chu Tiêu Tiêu quay mặt đi, sắc mặt trắng bệch: “Không thể nào, cậu nằm mơ đi! Hơn nữa cậu không sợ mẹ biết, cậu….”
“Không sợ.”
Câu nói kia như thể một nhát dao chém xuống khiến Chu Tiêu Tiêu câm lặng, sắc mặt tái mét.
“Làm sao… cậu có thể...”
Lục Quyết nhặt điện thoại từ trên giường lên, mở phần lịch sử cuộc gọi của Chu Tiêu Tiêu, ngón tay hắn đặt ngay vào nút gọi lại cho Lục Phương Như.
Hắn nhìn gương mặt Chu Tiêu Tiêu đang tái xanh vì hoảng loạn, nắm chặt điện thoại nói:
“Anh biết tôi dám mà. Hơn nữa Tưởng Thanh Lạc, anh phải nhớ, tôi mới là con ruột của Lục Phương Như, tôi mới có quan hệ huyết thống với nhà họ Lục. Còn anh là gì? Nếu chuyện này bị bà ấy biết, anh nghĩ kết cục sẽ thế nào?”
Kết cục sẽ thế nào...
Chu Tiêu Tiêu nghĩ đến cuộc gọi lúc nãy, đến từng lời nói, ánh mắt và thái độ của Lục Phương Như. Cả người cậu không tự chủ được mà run lên.
“Không…”
Cậu như người đang sắp chết đuối, dù biết rõ người trước mặt chính là người đẩy mình xuống nước, vẫn chỉ có thể bấu chặt lấy cánh tay Lục Quyết như đang bấu lấy cọng rơm cứu mạng.
“Không được, Lục Quyết, cầu xin cậu… Cậu muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần cậu đừng nói ra. Tuyệt đối không thể để mẹ biết…”
Đúng vậy. Đêm qua là cậu chủ động. Cậu không có lý do gì để chối bỏ.
Huống hồ, Chu Tiêu Tiêu không muốn để mẹ biết cậu thích đàn ông, càng không muốn để mẹ biết đối tượng đã lên giường là Lục Quyết, đều khiến Chu Tiêu Tiêu hỏng mất.
Nếu chuyện này bị lộ…
Không thể. Tuyệt đối không thể để Lục Phương Như biết.
Chu Tiêu Tiêu mắt đỏ hoe, rúc vào lòng ngực Lục Quyết, bấu chặt lấy tay hắn: “Cầu xin cậu…”
Người trong ngực đã không còn vùng vẫy nữa, thậm chí còn chủ động dựa sát vào hắn. Đáy mắt Lục Quyết thoáng qua một tia phức tạp, vừa cảm thấy thỏa mãn, lại chẳng thấy vui vẻ gì. Hắn luồn tay ra sau lưng Chu Tiêu Tiêu, vuốt nhẹ vùng da thịt đỏ hồng vì bị đè ép cả đêm mà nở rộ, thấp giọng nói:
“Vậy thì, tiếp tục ngủ với tôi.”
Hắn không biết vì sao lại như vậy, nhưng ít nhất, thân thể này khiến hắn không thể dứt ra được.
Toàn thân Chu Tiêu Tiêu cứng đờ, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Lục Quyết nâng cằm cậu lên, bắt ép phải ngẩng mặt đối diện với mình:
“Muốn tôi thay đổi ý định, ít ra cũng phải cho tôi thấy chút thành ý, đúng không?”
Chu Tiêu Tiêu cắn môi, mãi sau mới nghẹn giọng hỏi:
“Bao giờ… mới kết thúc?”
“Chờ đến khi tôi thấy chán.”
Lục Quyết lạnh nhạt nói xong câu đó liền không thèm nhìn biểu cảm của Chu Tiêu Tiêu, trực tiếp buông cậu ra, xoay người xuống giường. Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Chu Tiêu Tiêu như người mất hồn dựa vào giường:【 Hệ thống ơi… ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!! 】
Hệ thống: 【……】
Chu Tiêu Tiêu: 【 Này không thể trách tôi đâu nha, tôi đâu có chủ động đâu, là Lục Quyết nhất quyết phải cùng tôi phát sinh quan hệ, tôi thì có thể làm gì ~ 】
Hệ thống: 【……】
Chu Tiêu Tiêu: 【 Ai u, đã nói rồi mà, đừng có tùy tiện dựng flag! Bây giờ cậu nhìn xem, giây sau mặt đều bị vả có đau hay không, tôi cho cậu cảm nhận?】
Hệ thống: 【……】
Hít sâu một hơi, tự bế cho lành!
….
Ngày hôm đó qua đi, dù bề ngoài thì có vẻ là đã đồng ý với Lục Quyết, nhưng Chu Tiêu Tiêu trong lòng vẫn không ngừng lén tránh né hắn. Cậu thật sự không muốn lại xảy ra chuyện như đêm đó lần nữa.
Cậu chỉ mong Lục Quyết quên sạch mọi chuyện, hoặc thấy cậu nhàm chán, mà tự động bỏ qua. Như vậy, lời uy hiếp trước kia sẽ biến mất.
Nói cho cùng, Chu Tiêu Tiêu vẫn tin rằng đêm đó chỉ là một tai nạn. Lục Quyết chỉ là nhất thời phát điên nên mới đưa ra lời uy hiếp như vậy.
Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, an phận, chắc sẽ không có chuyện gì nữa…
Hơn nữa, bản thiết kế cho bộ sưu tập mùa thu vừa được thông qua. Tiếp theo còn rất nhiều việc chờ xử lý. Cậu bận tối mắt, thật sự không phải cố tình tránh mặt Lục Quyết.
Nghĩ thông rồi, tâm trạng Chu Tiêu Tiêu cũng ổn định lại phần nào. Cậu bắt đầu lơ là việc che giấu thái độ trốn tránh của mình, không ngờ lại bị Lục Phương Như để mắt tới.
Tối hôm đó, trong bữa cơm, Lục Quyết ăn rất nhanh rồi lên lầu mất dạng. Trên bàn chỉ còn Chu Tiêu Tiêu, Lục Phương Như và Tưởng Vinh Triệu.
Bất ngờ, Lục Phương Như mở lời:
“Lạc Lạc, nếu Lục Quyết ăn hiếp con, cứ nói thẳng với mẹ. Đừng có lén lút né tránh nó.”
Chu Tiêu Tiêu nghẹn cơm, suýt nữa không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh. Không hổ là nữ nhân cường thương trường, ánh mắt sắc bén, nói chuyện cũng thẳng thắn.
Chu Tiêu Tiêu cười gượng:
“Không đâu mẹ… Gần đây con bận quá nên không nói chuyện được với em ấy nhiều thôi…”
Lục Phương Như nhướn mày: “Thật không?”
Biểu cảm đó, giống y như Lục Quyết lúc nổi cáu, khiến người ta vô thức thấy áp lực.
Chu Tiêu Tiêu đành gật đầu cứng ngắc: “Dạ, tụi con không có gì đâu mẹ…”
Lục Phương Như còn đang định nói thêm điều gì đó, thì Tưởng Vinh Triệu đã nhẹ giọng cắt ngang.
Tuy trong căn nhà này ông không phải người nổi bật, nhưng ở trước mặt Lục Phương Như, lời ông nói vẫn có trọng lượng nhất định. Tưởng Vinh Triệu đã vào tuổi trung niên, dáng người cao gầy, diện mạo nho nhã, khí chất ôn hòa, từng cử chỉ đều toát ra vẻ nhàn tản, lịch thiệp. Ông nhìn Chu Tiêu Tiêu một cái. Ngay sau đó, ông nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Lục Phương Như:
“Cũng chưa chắc là Lục Quyết làm gì Lạc Lạc. Có khi là Lạc Lạc khi dễ Lục Quyết thì sao. Em đừng lúc nào cũng nghĩ Lạc Lạc ngoan như vậy.”
Chu Tiêu Tiêu cắn môi, không đáp, tay dưới bàn siết chặt lấy nhau.
Hai vợ chồng vẫn tiếp tục trò chuyện, nhưng cậu chẳng nghe lọt được lời nào. Cậu chỉ cúi đầu vội vã: “Con ăn xong rồi ạ. Mẹ, ba chậm rãi ăn.”
Nói xong, Chu Tiêu Tiêu đứng dậy rời bàn, bước nhanh lên cầu thang.
Vừa tới cửa phòng, cậu còn chưa kịp đóng cửa thì đã bị người đột nhiên kéo mạnh vào lòng.
Chu Tiêu Tiêu hoảng hốt hét lên, nhưng chưa kịp phản kháng thì cả người đã bị đè lên cánh cửa.
“Nếu muốn hai người dưới lầu chạy lên đây, cứ việc hét tiếp đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Tiêu Tiêu: À không, người ta còn muốn giữ giọng để hét cái khác nha~