Không biết Kha Thiệu Hoa đã gửi gì qua mà khiến nụ cười trên mặt Chu Tiêu Tiêu cứ thế không biến mất.
Lục Quyết đứng ở mép giường, cảm giác như mình trở thành người thừa.
Một lúc lâu sau, thấy Chu Tiêu Tiêu chẳng có vẻ gì định để ý đến mình, Lục Quyết cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, nhíu mày hỏi:
“Anh và anh ta đang nói cái gì?”
Chu Tiêu Tiêu thuận miệng đáp: “Anh họ biết tôi vào công ty rồi, nên nhắn tới động viên vài câu. Còn bảo nếu có gì khó khăn thì cứ tìm anh ấy.”
Nói xong, cậu vẫn không ngẩng đầu lên, thậm chí còn tiếp tục nhắn tin trả lời. Lục Quyết sắc mặt dần trầm xuống, giọng cũng trầm hơn thường ngày: “Quan hệ hai người xem ra rất tốt.”
“Cũng tàm tạm.”
Chu Tiêu Tiêu vẫn không nhận ra không khí bất thường, khóe miệng còn khẽ cong lên, vừa nhắn vừa thong thả nói:
“Anh ấy tính cách hòa nhã, biết quan tâm người khác, lại còn rất tinh tế. Lần trước tôi tặng anh ấy cái kim cài áo... Dù sao anh họ cũng là kiểu người mà ai gặp cũng thích, vừa tốt bụng vừa đẹp trai.”
Những lời này như từng cú dẫm lên giới hạn của Lục Quyết. Hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, tay đã theo bản năng giật lấy điện thoại từ tay Chu Tiêu Tiêu.
“Lục Quyết, cậu làm gì?! Lại nổi điên à! Trả điện thoại cho tôi, chúng tôi còn chưa nói chuyện xong…”
“Anh đã bảo tôi điên rồi, thì lời anh nói tôi nghe làm gì nữa?”
Lục Quyết cười lạnh, một tay giữ điện thoại, một tay túm lấy cổ tay Chu Tiêu Tiêu đang duỗi:
“Nói chuyện lâu vậy còn chưa xong, hay là đang liếc mắt đưa tình với Kha Thiệu Hoa?”
Chu Tiêu Tiêu tức đỏ mặt: “Cậu nói bậy cái gì!”
“Lần trước anh ta nhặt cái kim áo cho anh ở bể bơi, là anh lập tức đâm đầu lao vào hắn, đúng không?”
Sắc mặt Lục Quyết khinh thường, từng câu như dao cứa ra:
“Chu Tiêu Tiêu, đừng quên, lúc anh bị giật mất quà, Kha Thiệu Hoa có đứng ra chắn trước mặt anh không? Anh hèn mọn đến mức đó, hắn cho anh chút quan tâm là anh liền quấn lấy hắn? Anh có tự trọng không?”
Chu Tiêu Tiêu bị chọc tức đến mức ngực phập phồng lên xuống, nghiến răng nói:
“Hôm đó bao nhiêu người đứng đó, chỉ có anh ấy lên tiếng vì tôi. Mà tôi bị giật mất quà là bởi vì ai, không phải chính là cậu sao! Nếu không phải tại cậu, Lý Mục Phong làm gì cố tình làm nhục tôi trước mặt bao nhiêu người, chỉ vì biết tôi tặng kim cài áo cho anh họ?!”
“Đều tại cậu! Cậu dựa vào đâu mà nói anh ấy?!”
Lục Quyết sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, từng chữ một như ép ra từ kẽ răng:
“Ra là như vậy, anh ra sức bênh hắn như thế, quả nhiên là thích Kha Thiệu Hoa, đúng không?”
Chu Tiêu Tiêu bị chọc trúng tim đen, khẽ mím môi, cúi đầu không đáp.
Nhưng cậu không trả lời. Đôi mắt chớp chớp như muốn trốn tránh, nét mặt cũng không tự chủ được mà lộ ra vẻ lúng túng, mấy biểu hiện ấy đã nói rõ tất cả.
Lục Quyết cũng không biết trên mặt mình lúc này là biểu cảm gì. Hắn ném phăng điện thoại sang một bên, đột nhiên kéo mạnh Chu Tiêu Tiêu lại, siết chặt eo cậu, ép vào lòng mình, giọng khàn khàn mà dữ dằn:
“Anh thật sự thích Kha Thiệu Hoa? Vậy sao anh hết lần này tới lần khác mặc đồ của tôi trước mặt tôi, là có ý gì?”
“Một mặt thích Kha Thiệu Hoa, mặt khác lại muốn trêu chọc tôi? Chơi đùa tôi?”
Chu Tiêu Tiêu lập tức trừng mắt, vẻ mặt kinh ngạc, giọng nói không khỏi thất thanh:
“Tôi chỉ thấy mặc vậy thoải mái, tôi… tôi không nghĩ gì khác hết! Hơn nữa… hơn nữa cậu không phải thẳng sao, tôi mặc đồ của cậu thì làm sao? Tôi đã nói rồi, lấy đồ cậu đơn giản chỉ làm áo ngủ…”
“Phải không?”
Lục Quyết cúi đầu, ngón tay kéo kéo cổ áo rộng của Chu Tiêu Tiêu, ánh mắt dán vào da thịt bên dưới lớp vải, khóe miệng cong đầy trào phúng làm gương mặt tuấn mỹ có vài phần tà khí:
“Anh không kiêng dè lấy áo tôi làm áo ngủ, thoải mái đến vậy, là vì thích kiểu áo rộng thùng thình… hay là thích mùi của tôi?”
“Tôi không có!”
Chu Tiêu Tiêu lập tức đẩy Lục Quyết ra, giận đến đỏ mặt, vung tay cởi phăng chiếc áo đang mặc trên người ném thẳng vào người hắn, bất chấp bản thân lúc này chỉ còn một mảnh vải , chỉ tay về phía cửa hét lớn:
“Cút đi! Tôi nói cho cậu biết, Lục Quyết, tôi chỉ thích Kha Thiệu Hoa, tôi đối với cậu không hứng thú! Không những thế, người tôi ghét nhất chính là cậu!”
Lục Quyết hô hấp cứng lại: “Anh thừa nhận…”
“Phải! Cậu chẳng phải đã đoán ra từ lâu rồi sao?! Cứ muốn ép tôi nói ra bằng được, giờ thì tôi thừa nhận tôi thích anh ấy, cậu hài lòng chưa?!”
Sắc mặt Lục Quyết trầm đến cực điểm. Cằm hắn siết chặt, các đường nét gương mặt cũng trở nên sắc lạnh đến đáng sợ.
Hắn nhìn chằm chằm vào Chu Tiêu Tiêu, nhìn thân hình mảnh mai kia với làn da ửng đỏ vì tức giận, những hình xăm trên người cậu như càng đậm hơn vì nhịp thở gấp gáp, phập phồng theo từng đợt.
Một cơ thể quyến rũ đến mức khiến người ta muốn phạm tội, tưởng tượng đến khả năng Kha Thiệu Hoa có thể nhìn thấy, thậm chí là chạm vào, ôm lấy… Nghĩ đến đó, ngọn lửa trong lòng Lục Quyết như bùng lên dữ dội.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố đè nén cơn tức nghẹn nơi ngực, không chút lưu tình nói thẳng:
“Đáng tiếc, tôi nhớ không lầm thì Kha Thiệu Hoa đang quen bạn gái. Nên anh có thích, hắn chưa chắc đã dám đáp lại. Có khi trong mắt hắn, tình cảm của anh chỉ là thứ phiền phức cần né tránh!”
Chu Tiêu Tiêu cứng người, vẻ tổn thương thoáng hiện lên trong đáy mắt, nhưng vẫn mạnh miệng đáp trả: “Không cần cậu lo, tôi không để bụng!”
“Anh — —”
Lục Quyết bật cười vì tức: “Được lắm, vậy thì cứ tiếp tục bám theo hắn đi!”
“Cậu cút!”
Lục Quyết nhìn Chu Tiêu Tiêu một cái thật sâu, xoay người bước thẳng ra cửa.
Ngay khi hắn vừa chạm tay lên tay nắm cửa, sau lưng đã có thứ gì bay đến đập vào vai.
“Cầm theo quần áo của cậu cút luôn đi!”
Lục Quyết dừng lại trong chốc lát, nhưng không hề quay đầu, mở cửa, bước đi không một lần ngoảnh lại.
Chờ Lục Quyết rời đi hẳn, xác nhận sẽ không quay lại, Chu Tiêu Tiêu lập tức ngã vật ra giường: Mệt chết tôi, cãi nhau đúng là việc tay chân.
Lúc này, hệ thống rất ít khi chủ động lên tiếng lại bỗng cà lăm online:【Nam chính… làm sao vậy… Hắn sao lại…】
Chu Tiêu Tiêu gãi gãi lỗ tai:【Hắn làm sao?】
Hệ thống:【Hắn hắn hắn…】
Chu Tiêu Tiêu:【A a a?】
Hệ thống gào lên:【Nam chính sao lại nổi giận? Hắn còn nói cậu quyến rũ hắn?! Hai người có gì đó không thích hợp!】
Chu Tiêu Tiêu:【Làm gì có, cậu nghĩ nhiều rồi. Bất quá cậu phải ghi nhớ kỹ phần vừa nãy đó, tiểu bạch ngọt.】
Hệ thống:【Hả? Ghi nhớ cái gì? Với lại tôi không gọi là tiểu bạch ngọt.】
Chu Tiêu Tiêu ừ ừ hai tiếng:【Cậu không thấy giọng điệu lúc nãy của tôi cực kỳ chuẩn kiểu trà xanh sao? Ghi chú vào nhật ký đi, về sau còn học tập được. Ngoan.】
Hệ thống: 【… Trà xanh hình như không phải từ hay đâu.】
Chu Tiêu Tiêu:【Ơ thế mà cậu cũng biết à.】
Hệ thống:【… Sao tôi cảm thấy cậu đang cố chuyển chủ đề vậy?】
Chu Tiêu Tiêu:【Làm gì có. Ngoan, tôi mệt rồi, muốn ngủ.】
Hệ thống:【……】
………
Buổi tối hôm đó cãi nhau xong, Chu Tiêu Tiêu và Lục Quyết chính thức bước vào thời kỳ chiến tranh lạnh. Trừ những lúc bắt buộc phải trao đổi vì công việc, hai người hoàn toàn không nhìn mặt nhau, không nói quá ba câu.
Lý Như thường ngày vốn đã nhát, bây giờ càng chẳng dám thở mạnh trong tổ. Không khí trong tổ hai liền trở nên nặng nề, mọi người cũng bắt đầu thì thầm những tin đồn linh tinh, đến mức còn truyền đến tai của Lục Phương Như.
Tối hôm đó tan làm về, vừa ăn xong cơm, Lục Phương Như đã gọi cả Chu Tiêu Tiêu lẫn Lục Quyết vào thư phòng.
“Cả hai đứa con rốt cuộc là bị gì”
Lục Phương Như là người dày dạn chốn thương trường, từ một phụ nữ mà có thể đứng vững giữa bao gã đàn ông, giành được vị trí cao nhất, thì chỉ cần mở miệng bình thản thôi, khí thế đó cũng đủ khiến người đối diện toát mồ hôi lạnh.
Chu Tiêu Tiêu len lén liếc nhìn bà, lần này không dám cướp câu trả lời trước.
Nhưng sợ gì thì trúng đó. Thấy ánh mắt né tránh của Chu Tiêu Tiêu, Lục Phương Như trực tiếp chỉ đích danh:
“Lạc Lạc, con nói đi.”
“Con…”
Bảo cậu nói sao đây, chẳng lẽ nói cãi nhau vì cháu trai của bà, vì cậu thích Kha Thiệu Hoa?
Chu Tiêu Tiêu chết cũng không dám nói. Kha Thiệu Hoa là cháu ruột của Lục Phương Như, còn mình tuy miệng gọi “mẹ”, nhưng thực chất chẳng có chút huyết thống nào với bà.
Mà giờ muốn bịa lý do thì đầu óc lại trống rỗng, huống chi bên cạnh còn có Lục Quyết…
Đúng lúc cậu sắp không chống đỡ nổi, Lục Quyết đột nhiên mở miệng, không kiên nhẫn nói:
“Có gì đâu mà làm ầm lên. Dù gì cũng không ảnh hưởng công việc, không phải là được rồi?”
“Bộp — —”
Lục Phương Như đập mạnh tay lên bàn, sắc mặt trầm xuống:
“Lục Quyết, cái gì mà không chậm trễ công việc là được rồi! Biết ngoài kia người ta đồn gì về hai đứa chưa!”
“Người ta muốn nói gì thì kệ họ. Con không quan tâm.”
Lục Quyết cười nhạo, khẽ nâng cằm nhìn Lục Phương Như: “Cái công việc này là do mẹ ép con làm, như thế nào còn muốn trông chờ con làm tốt?”
“Là ai dạy con nói chuyện kiểu đó với mẹ hả?! Quỳ xuống cho mẹ!”
Lục Phương Như giận đến biến sắc: “Giáo dưỡng mẹ dạy con đều vứt cho chó ăn rồi đúng không! Mẹ bảo con quỳ xuống!”
Chu Tiêu Tiêu tái mặt, hai chân mềm nhũn. Tuy trước giờ từng nghe hai người cãi nhau không ít, nhưng đứng giữa trận chiến thì đây là lần đầu tiên, cảm giác như chính mình cũng bị hút vào cơn bão.
Cơ thể Lục Quyết căng cứng, gân xanh nổi đầy cổ, hàm răng siết chặt đến mức quai hàm cũng run lên.
“Con làm việc cẩu thả như thế, giờ ngay cả lời mẹ nói cũng không nghe?”
Lục Phương Như lạnh mặt: “Mẹ vì sinh con ra mà suýt mất mạng, cực khổ nuôi lớn như vậy, mà đây là cách con báo đáp mẹ?”
Lục Quyết nhắm mắt, hai nắm tay run rẩy, rồi hít sâu, chuẩn bị quỳ xuống…
“Mẹ, con… con cũng phải quỳ luôn ạ?”
Chu Tiêu Tiêu run rẩy lên tiếng, hai đầu gối đã lỡ nhũn ra nửa đường.
Lục Phương Như như lúc này mới sực nhớ trong phòng còn người khác, lập tức thu lại khí thế, vỗ trán bất lực: “Thôi.”
“A? Không… không phải quỳ ạ?”
Chu Tiêu Tiêu vừa nói vừa đẩy Lục Quyết ra, tiện thể cũng vội vàng dựng thẳng đầu gối mình lại.
Lục Quyết quay đầu, không hề chớp mắt mà nhìn Chu Tiêu Tiêu.
Bị nhìn với ánh mắt như thiêu đốt, Chu Tiêu Tiêu cố tình không để ý nhưng càng làm càng chột dạ, âm thầm quay lại trừng mắt Lục Quyết: Nhìn cái gì mà nhìn!
“Hai đứa con…”
Lục Phương Như bất đắc dĩ thở dài: “Hai đứa giờ như vậy xem ra cũng có một lòng một dạ rồi. Giờ làm hòa rồi?”
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Tại sao cậu lại biết nấu món trà xanh.
Chu Tiêu Tiêu: Có gì ghê gớm đâu, chỉ là củng cố kỹ năng sinh tồn cho cải trắng thôi~
(Nhưng mà… cái áo đó mặc thật sự thoải mái, nghiêm túc gật đầu JPG.)