Lục Quyết ngả người, phần hơi nóng nơi ngực cuối cùng cũng tan đi, ánh mắt hắn rời khỏi Chu Tiêu Tiêu, quét sang giường.

Trên đó trải đầy tài liệu và bản vẽ, chắc là vừa được đóng dấu mang từ công ty về hôm nay.

“Chăm chú thế này, anh thật sự định làm cho ra hồn cái hạng mục này?”

Chu Tiêu Tiêu thầm mắng câu vô nghĩa, lại có chút bực mình nói: “Cậu thì chẳng có gì nóng vội, dù sao cậu cũng là người nhà họ Lục…”

Âm cuối câu nhỏ như tiếng muỗi, nhưng vẫn bị Lục Quyết nghe rõ.

Ánh mắt hắn lập tức thay đổi, sắc mặt cũng trầm xuống.

Không khí chợt trở nên nặng nề, chẳng ai lên tiếng.

Chu Tiêu Tiêu cúi đầu, tay lục tìm vạt áo thun đen đang mặc trên người.

“Không phải là lấy làm áo ngủ sao, lục tìm cỡ đó không sợ hư?” 

Lục Quyết đi đến mép giường ngồi xuống, vươn tay cầm lên một xấp tài liệu, đó là các bản vẽ thiết kế thời trang cũ của Lịch Sự Tao Nhã, tất cả đều tinh tế, mang tính biểu tượng.

“Những thứ này vô dụng rồi.” Hắn thẳng thừng nói.

Chu Tiêu Tiêu hừ một tiếng, giọng điệu châm chọc: “Tổ trưởng, sẵn lòng chỉ bảo?”

Lục Quyết liếc cậu một cái, môi cong cong, nửa cười nửa không: 

“Tôi mà chỉ bảo, anh chịu nghe?”

Chu Tiêu Tiêu bĩu môi: “Cứ nói thử xem.”

Lục Quyết cũng không vòng vo:

“Lịch Sự Tao Nhã từ trước đến nay đi theo định hướng cao cấp, có phong cách riêng rõ rệt. Mỗi quý ra mắt sản phẩm mới, đều có một điểm nhấn khiến người ta thấy bất ngờ. Cậu xem lại mấy bản vẽ cũ như vậy, không sợ tự giới hạn bản thân?”

“Chỉ cần hiểu rõ tinh thần cốt lõi thương hiệu là đủ rồi. Còn lại, tốt nhất nên dựa vào sản phẩm thực tế của quý này để thiết kế tiếp. Theo tôi biết, bộ phận sản xuất đã làm xong hàng mẫu. Sao anh không qua lấy về xem?”

Hắn hỏi rất bình thản, nhưng từng chữ lại như chĩa thẳng vào mặt Chu Tiêu Tiêu, khiến cậu im bặt.

“Ồ——”

Lục Quyết giả bộ chợt hiểu ra: 

“Xem ra anh còn chưa nghĩ tới chuyện đó…”

“Không cần phải nói ra!”

Chu Tiêu Tiêu tức đến đỏ cả mặt, vội vươn tay bịt miệng Lục Quyết.

“Như thế nào lại thích bịt miệng người ta?”

Lục Quyết chộp lấy cổ tay cậu: “Hay là muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi tôi?”

“Nói nhảm!”

Lục Quyết nhìn gương mặt bừng đỏ của Chu Tiêu Tiêu, ngay cả nốt lệ chí ở đuôi mắt cũng đỏ lên, rêu rao, mê hoặc người khác phải chạm vào.

– – Hắn đột nhiên phát hiện, thì ra anh trai trên danh nghĩa còn có thể trông “đáng nghiên cứu” như vậy.

Trên người chỗ nào cũng khiến người ta muốn nhìn thêm, chỗ nào cũng muốn tìm tòi một chút. Nhỡ đâu chạm vào, ấn xuống, lại có thể phát hiện phản ứng thú vị gì xuất hiện.

Yết hầu Lục Quyết khẽ động, trong đầu lại lặp lại hình ảnh cảnh đẹp sau lưng, chỉ thấy hơi mơ hồ…Phải lật lại xem một lần nữa mới được.

Cũng đơn giản. Dù sao người trước mặt chỉ đang mặc mỗi chiếc áo.

Hơn nữa, là áo của hắn…

“Cậu còn thắc mắc gì nữa không?”

“Cái gì…”

Chu Tiêu Tiêu kỳ quái nhìn qua:

“Tôi hỏi về bản thiết kế dựa trên mẫu sản phẩm mới, cậu thấy còn điểm nào cần lưu ý không?”

Lục Quyết đột ngột đứng dậy: “Nếu không còn gì nữa, chờ mai lấy hàng mẫu về rồi hãy nghĩ tiếp chuyện thiết kế.”

“Ừm, cũng được…”

Chu Tiêu Tiêu còn chưa nói xong, người kia đã quay người đẩy cửa bước ra ngoài.

Động tác nhanh đến mức có phần vội vàng, như thể phía sau có người đang đuổi theo.

Hệ thống:【Tại sao tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng.】

Chu Tiêu Tiêu nằm ườn ra giường, chân bắt chéo, nhàn nhạt đáp: 【Không đúng chỗ nào?】

Hệ thống ậm ừ:【Không nói rõ được.】

Chu Tiêu Tiêu:【Rồi rồi, sau này cậu sẽ hiểu. Ngoan, đừng nghĩ nữa. Hẹ hẹ】

Hệ thống:【……】

Không hiểu sao, lúc đầu chỉ hơi bất an, giờ thì cảm giác càng bất an.

…………..

Hôm sau, Chu Tiêu Tiêu lập tức chạy tới bộ phận sản xuất, lấy trọn bộ hàng mẫu thời trang về.

Lịch Sự Tao Nhã theo đuổi mô hình tự nghiên cứu, tự tiêu thụ, mỗi quý đều tung ra dòng sản phẩm mới. Việc cho ra mắt từng bộ đơn phẩm trọng điểm gần như định hình xu hướng màu sắc cả mùa thời trang.

Không chỉ chất lượng và khả năng tiêu thụ được khống chế chặt chẽ, mà phần thiết kế ngoại hình sản phẩm cũng là yếu tố then chốt.

Mà gánh nặng này, Lục Phương lại không do dự đặt lên vai Chu Tiêu Tiêu và Lục Quyết.

Đương nhiên, tổ một còn lại đều đang rình rập chờ thời. Chỉ cần thiết kế lần này có vấn đề, vị trí này sẽ bị cướp đi ngay.

Vì vậy, Chu Tiêu Tiêu cực kỳ nghiêm túc. Tối đến còn ôm cả đống hàng mẫu mang về nhà, để tiện tìm cảm hứng mọi lúc mọi nơi.

Lần này Lục Quyết đã biết gõ cửa, bất quá chưa đợi Chu Tiêu Tiêu trả lời, hắn đã trực tiếp mở cửa bước vào.

Trên giường bày một đống hàng mẫu, giấy vẽ và bút vẽ cũng lăn lóc xung quanh. Chu Tiêu Tiêu bất lực nhìn hắn: “Lần sau tôi nhất định sẽ nhớ khóa cửa.”

Lục Quyết nhướng mày: “Trong nhà có chìa khóa dự phòng.”

Chu Tiêu Tiêu: “……”

Ngoài các mẫu sản phẩm, trên giường còn có vài bản phác thảo dở dang, đường nét loằng ngoằng chưa ra hình thù.

“Không nghĩ ra được?”

Lục Quyết bước tới, ngồi xuống bên cạnh giường, tiện tay cầm một thỏi son lên xoay xoay trong lòng bàn tay.

Chu Tiêu Tiêu thở dài, không tình nguyện nói: “Không có cảm hứng. Hàng mẫu cầm rồi mà chẳng biết nên thiết kế thế nào cho nổi bật.”

Thỏi son trong tay Lục Quyết là mẫu thử, bên ngoài đóng gói đơn giản. Nhưng khi mở nắp ra, màu son hiện lên đỏ rực, trên thân son còn có chạm khắc nổi hình hoa.

Nhìn kỹ, thế nhưng là từng mảnh hoa mai tinh xảo.

Lục Quyết ánh mắt sáng lên, giọng nói trầm thấp đầy ý vị: 

“Tôi có một cách, có thể giúp anh tìm được cảm hứng.”

Chu Tiêu Tiêu lập tức ngồi thẳng: “Cách gì?”

Dứt lời, chỉ thấy Lục Quyết đưa ngón cái quệt một lớp son đỏ, rồi nghiêng người về phía trước ——

Ngón tay mang sắc đỏ nhè nhẹ chạm lên môi Chu Tiêu Tiêu, chỉ một thoáng liền nhuộm cả đôi môi cậu thành màu đỏ tươi.

“Ưm… Lục Quyết, cậu làm cái gì a!”

Chu Tiêu Tiêu hoảng hốt bật người lùi về sau, cố né tránh bàn tay đang áp sát. Nhưng chưa kịp thoát, cổ đã bị Lục Quyết giữ chặt, không thể nhúc nhích.

“Đừng nhúc nhích!”

Lục Quyết thấp giọng nói :“Không phải anh đang tìm cảm hứng sao? Anh biết mỹ phẩm cuối cùng dùng để làm gì không?”

Chu Tiêu Tiêu bị câu hỏi kéo khỏi phản kháng, hơi khựng lại, rồi mở miệng đáp:

“Tôi đương nhiên là biết, sản phẩm mỹ phẩm khi mua về là phải dùng!”

Lục Quyết hài lòng, tiếp tục nhẹ nhàng thoa đều màu son lên môi cậu, đến khi sắc đỏ bừng hiện rõ trên bờ môi mỏng kia mới dừng lại:

“Đã vậy, sao anh không thử dùng? Nhiều cô gái khi mua mỹ phẩm đâu chỉ để làm đẹp. Đó là để yêu chiều chính mình. Một sản phẩm tốt phải kết hợp giữa thiết kế và cảm nhận khi sử dụng, cả ngoài lẫn trong đều phải hòa hợp. Chỉ nhìn chằm chằm vào hàng mẫu thì ích gì, không thử lên người thì sao biết cái gì hợp với nó nhất?”

Chu Tiêu Tiêu ngẩn ra. Những điều Lục Quyết nói, rõ ràng chính xác đến mức khiến cậu không phản bác nổi. Nhưng đồng thời, trong lòng lại khó chịu kỳ lạ.

— — Rõ ràng mình nghĩ cả buổi tối không ra, hắn vừa tới đã chỉ ra được mấu chốt.

“Cậu...”

Chu Tiêu Tiêu khẽ khàn lên tiếng, cảm giác bờ môi mình như bị ai dán lại, nhưng cuối cùng vẫn không phủi đi lớp son: 

“Vậy tại sao cậu không thử đi?”

Lục Quyết nhướng mày: 

“Ai đang rối thì người đó thử, không phải anh đang không biết thiết kế vỏ ngoài sản phẩm, vẫn luôn không có linh cảm, tôi cho anh dùng thử không phải là vì anh nghĩ cách sao?”

Chu Tiêu Tiêu bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn tìm gương soi.

Không thể không thừa nhận, tự mình thử dùng sản phẩm xong, quả nhiên có cảm hứng thật.

Cậu vội ném gương sang bên, lập tức lấy giấy vẽ ra, bắt đầu phác họa ý tưởng, sợ rằng linh cảm vừa lóe lên sẽ biến mất.

Cứ như vậy, cậu mải mê vẽ, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ai đó đang chăm chú nhìn mình.

Lục Quyết ban đầu chỉ là tò mò mới bôi thử son môi lên Chu Tiêu Tiêu, không ngờ hiệu quả ngoài ý muốn lại tốt đến vậy.

Rõ ràng là một nam nhân, vậy mà khi tô son không chỉ không kỳ quặc, ngược lại còn toát lên một vẻ mơ hồ quyến rũ.

Son đỏ phủ lên môi trắng, tông hồng phối với tông trắng tạo ra sắc hồng phấn trong suốt, như thể mang theo chút quyến rũ khó hiểu, như chiếc móc câu, làm người ta muốn nhìn lại muốn nhìn thêm lần nữa, như thể cứ nhìn sẽ nhìn ra được tầng màu sắc sâu hơn, lại không thể dừng mắt.

Có lẽ vì vẽ quá chuyên tâm, Chu Tiêu Tiêu quên mất trên môi còn son, ngón tay vô thức chạm nhẹ lên môi, khiến sắc đỏ loang ra quanh khóe miệng.

Loại vết son lem ấy, nhìn thế nào cũng giống như bị ai đó hôn đến rối loạn.

Lục Quyết cảm thấy cổ họng khô khốc, có thứ gì đó trong lòng đang rục rịch, thúc đẩy hắn làm điều gì đó.

Ánh mắt hắn càng lúc càng sâu, nhìn người đang quỳ trên giường, cúi đầu viết vẽ, ánh mắt Luc Quyết càng thêm âm trầm, sâu trong nội tâm càng thêm rối mù.

“Đứng lên.” Hắn buột miệng nhắc.

“Hử?”

Chu Tiêu Tiêu đang quỳ trên giường ngẩng đầu lên, môi khẽ hé, ngoài sắc son đỏ còn lộ ra một chút đầu lưỡi ẩm ướt phía trong.

Mẹ nó!

Lục Quyết đột ngột đứng dậy, đưa tay nhấc bổng Chu Tiêu Tiêu lên.

“A!”

Chu Tiêu Tiêu kinh hãi hét lên, chưa kịp phản ứng đã bị kéo lên khỏi mặt giường, tức giận mắng:

“Lục Quyết cậu điên rồi à! Tôi đang vẽ! Cậu...!”

Câu cuối cùng chưa kịp dứt, đầu ngón tay quen thuộc đã lại lần nữa áp lên môi. Lần này, ngón tay Lục Quyết mang theo một cảm giác nóng rực, khiến Chu Tiêu Tiêu không dám động đậy.

Lực trên môi mạnh hơn vừa rồi, mày Lục Quyết cũng khẽ nhíu, như đang cố chịu đựng điều gì đó.

Biểu cảm của hắn lúc này hơi hung ác, thậm chí có chút đáng sợ.

Môi vẫn mềm mại, nhưng dưới sức chà của Lục Quyết, Chu Tiêu Tiêu cảm thấy hơi rát.

“Đừng lau, đau...”

Chu Tiêu Tiêu đưa tay bắt lấy tay Lục Quyết, ngăn lại động tác cọ xát, đồng thời oán giận

“Cậu không thể nhẹ tay chút à!”

Không biết là vì bị chạm môi hay gì, giọng nói của cậu lúc này mềm đi rõ rệt, như đang làm nũng.

Lục Quyết ngẩn người, ánh mắt chạm thẳng ánh nhìn của Chu Tiêu Tiêu.

Hắn cảm giác, chỉ cần thêm một chút thôi, ngón tay sẽ chạm đến đầu lưỡi mềm ướt, nóng hổi kia.

Chỉ cần thêm một chút nữa...

Như bị mê hoặc, Luc Quyết theo tiếng nội tâm thúc giục, nhích tay về phía trước...

“Leng keng ——”

Tiếng chuông tin nhắn đột ngột vang lên. Chu Tiêu Tiêu lập tức buông tay Lục Quyết, chộp lấy điện thoại xem tin.

Chỉ vài giây sau, gương mặt cậu đã lộ rõ nụ cười sung sướng, như thể nhìn thấy điều gì đó vô cùng vui vẻ.

Cùng lúc, ánh mắt Lục Quyết cũng dừng lại trên màn hình điện thoại.

Dòng tên trên đầu tiên hiện lên rõ ràng —— Kha Thiệu Hoa.

Tác giả có lời muốn nói:
Lục Quyết: Muốn mắng người, 凸(艹皿艹 )

 

P/s: Edit đến chương này sốp thấy tác giả tả về nét mặt quá nhiều nó cứ teen sao á, nma do mới có thế giới một với mấy chương đầu nên có thể tác giả chưa tìm được hướng đi.

Nên là tình yêu nào k hợp gu đừng quánh giá sốp thấp với chê truyện nha sốp buồn, chê cách sốp edit thì đc nma nhẹ nhàng thôi. Sốp hèn🥹

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play