Từ góc nhìn của Lục Quyết, Chu Tiêu Tiêu cuộn người lại trên sofa, dáng vẻ nhỏ bé đến mức gần như lọt thỏm hoàn toàn vào tầm mắt hắn — một trải nghiệm thị giác mà trước đây hắn chưa từng có.
Ánh mắt Lục Quyết bất giác trượt xuống dưới, đáy mắt dần tối lại.
Trước đó, hắn vẫn luôn tò mò không biết những cánh hoa mai lấp ló bên dưới lưng quần rốt cuộc kéo dài đến đâu. Giờ thì, đáp án đã hiện ra trước mắt.
Làn da trắng trẻo ở phần đùi do quanh năm không tiếp xúc ánh nắng, đặc biệt là ở chỗ da trong, vừa mềm mịn vừa non nớt, chỉ cần véo nhẹ một cái là đủ để in lại vệt đỏ.
Giữa vùng da kín đáo đó, vài cánh hoa màu đỏ như ửng máu lặng lẽ bung nở. Nhìn thì có vẻ hơi thiếu sức sống, nhưng lại ngập tràn dụ hoặc. Chính vẻ tiều tụy này lại khiến người ta không thể rời mắt, càng nhìn càng muốn đưa tay chạm thử, nếu nhấn nhẹ một cái, sắc đỏ ấy có thể trở nên diễm lệ hơn không?
Ý nghĩ đó vừa hiện lên, Lục Quyết như bị mê hoặc, đưa tay ra muốn tự mình xác minh.
“Bốp ——”
“Lục Quyết, cậu định làm gì?!”
Cơn đau đột ngột ở mu bàn tay kéo Lục Quyết về thực tại. Đối diện là ánh mắt vừa giận vừa xấu hổ của Chu Tiêu Tiêu, khiến hắn lần đầu cảm thấy có phần lúng túng.
Chu Tiêu Tiêu vội vàng lách khỏi cánh tay Lục Quyết, giọng nói đầy căm phẫn:
“Dù gì trên danh nghĩa tôi cũng là anh trai cậu, cậu có thể tôn trọng tôi một chút được không?!”
Lục Quyết đứng thẳng người dậy, không trả lời mà hỏi lại: “Cái thể loại hình xăm này, anh nghĩ gì mà chọn?”
Ánh mắt Chu Tiêu Tiêu thoáng dao động, như đang chìm trong một suy nghĩ mơ hồ nào đó. Một lúc sau vẫn không trả lời.
Đến khi lấy lại bình tĩnh, cậu thở hắt ra rồi đưa tay chỉ thẳng ra cửa:
“Nếu cậu không có gì để nói thì mời ra ngoài. Tôi nói rồi, tôi muốn đi tắm!”
“Anh...”
“Ra ngoài!”
Lục Quyết mặt trầm xuống, ánh mắt khó đoán nhìn Chu Tiêu Tiêu, rồi mới xoay người đẩy cửa rời đi.
…………
Chưa đầy vài ngày sau, Lục Phương Như đã đích thân sắp xếp cho Chu Tiêu Tiêu và Lục Quyết cùng vào làm tại công ty con, một công ty chuyên về thiết kế thời trang hàng không. Chu Tiêu Tiêu được phân vào vị trí nhà thiết kế thuộc tổ thiết kế số hai, còn Lục Quyết thì giữ chức tổ trưởng. Cả hai đều là con ông cháu cha, được sắp xếp đường hoàng vào ngay một dự án quan trọng: thiết kế bộ sưu tập thu mới của nhãn hiệu thời trang cao cấp “Lịch Sự Tao Nhã”. Cũng là một phép thử mà Lục Phương Như dành cho cả hai.
“Lịch Sự Tao Nhã” là công ty con của Tập đoàn Trí Nhã, tập đoàn do nhà họ Lục nắm quyền. Người đứng đầu bộ phận sản phẩm chính là Kha Khải, cha của Kha Thiệu Hoa.
Tuy nhiên, quan hệ giữa nhà họ Kha và nhà họ Lục lại có chút phức tạp.
Nhà họ Lục chỉ có hai người con gái: Lục Phương Như là chị cả, còn em gái là Lục Phương Tư – mẹ ruột của Kha Thiệu Hoa.
Đáng tiếc, Lục Phương Tư ngoài ý muốn mất sớm khi Thiệu Hoa còn rất nhỏ. Vì vậy, dù Kha Thiệu Hoa mang dòng máu nhà họ Lục, nhưng Lục Phương Tư là người gả ra ngoài, hơn nữa lại qua đời sớm, nên cả hai cha con nhà họ Kha chưa từng được trọng dụng trong nội bộ tập đoàn. Bao nhiêu năm qua, Kha Khải vẫn chỉ là giám đốc sản phẩm của một công ty con
Lần này, việc Chu Tiêu Tiêu và Lục Quyết được đưa vào công ty lại còn giữ chức vụ cao như thế, rõ ràng là bước đi có ý đồ. Để giữ thể diện cho đôi bên, Kha Khải chủ động tổ chức một buổi tiệc đón tiếp tại công ty, xem như cho đủ mặt mũi.
Văn phòng bên thiết kế vốn đã nữ nhiều nam ít, thế nhưng tổ trưởng tổ một lại là một nam giới, tên Cao Minh, diện mạo tuấn tú, mặc bộ vest xám vừa vặn, toát lên khí chất người thành đạt.
“Lục Quyết, Tiểu Tưởng, sau này mọi người cùng làm việc, làm quen với nhau một chút.”
Dù đã ngoài bốn mươi, Kha Khải vẫn giữ dáng tốt, khuôn mặt có sáu phần giống con trai mình – Kha Thiệu Hoa. Nhưng so với con trai thì khí chất rõ ràng yếu hơn vài phần.
Lúc này Kha Khải đứng cạnh Lục Quyết, nhìn qua chẳng khác nào nhân viên theo sau sếp lớn trong lúc thị sát.
Lục Quyết ngáp một cái, gương mặt lười biếng không giấu diếm, bộ dáng chẳng mấy để tâm, như thể sáng nay bị ép dậy sớm khi chưa ngủ đủ.
Trái lại, Chu Tiêu Tiêu tỏ ra rất tích cực, cố ý mặc một bộ suit màu xám tro cắt may chuẩn dáng, thắt eo nhẹ làm nổi bật thân hình thon gọn, đủ để thu hút không ít ánh nhìn.
Cao Minh đưa mắt đánh giá Chu Tiêu Tiêu một vòng, sau đó chủ động bước đến chìa tay ra, giọng nói trầm thấp, từ tính:
“Chào cậu, rất vui được làm quen.”
Chu Tiêu Tiêu mỉm cười đáp lại, mới vừa nắm tay đối phương thì liền cảm nhận được ngón tay cái của đối phương nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay mình, mang theo vài phần ám chỉ không mấy đứng đắn.
“Nghe nói cậu học thiết kế, tốt nghiệp ở B Đại, đúng là nhân tài.”
Cao Minh vẫn không buông tay, như là không ý thức có gì không đúng, còn tiếp lời:
“Vừa vào đã nhận ngay dự án thiết kế bộ sưu tập Thu mới – không đơn giản đâu. Nếu có vấn đề gì, cứ hỏi tôi. Dù không học thiết kế nhưng tôi nghĩ mình vẫn có thể góp vài lời khuyên.”
Chu Tiêu Tiêu ừ khẽ một tiếng, định rút tay về, nhưng bị giữ chặt, sắc mặt hơi cứng lại.
Ngay lúc đó, một bàn tay với đốt xương to rõ ràng vươn đến, không khách khí mà đè lên tay Cao Minh, mạnh mẽ kéo tay Chu Tiêu Tiêu, sau đó nắm lấy.
“Cũng cho tôi vài lời khuyên đi, chức tổ trưởng này nên làm thế nào?”
Lục Quyết thong thả: “ Tổ trưởng Cao hẳn là có rất nhiều kinh nghiệm có thể chỉ dạy cho tôi.”
Cao Minh khựng lại, ánh mắt chợt thay đổi. Cảm giác lực tay đối phương không ngừng siết chặt, đến mức suýt nữa không thể giữ nổi vẻ mặt tươi cười ban đầu.
Kha Khải ý thức được tình hình không đúng, vội cười hoà giải:
“Được rồi, giờ ai cũng biết nhau cả rồi, sau này còn phải hợp tác lâu dài. Lần này bộ sưu tập Thu mới do tổ hai phụ trách, là nhiệm vụ do cấp trên chỉ định, mong các cậu dốc sức hoàn thành thật tốt.”
Lục Quyết hờ hững buông tay ra, không nói thêm gì.
Xung quanh, dù là Cao Minh hay thậm chí cả Kha Khải, rõ ràng đều không phục hai thiếu gia được đưa từ trên trời rơi xuống này. Nhưng không phục thì sao?Chính Lục Phương Như đích thân chỉ định, không ai có quyền chất vấn, thậm chí chính người trong cuộc cũng không thể từ chối.
“Hy vọng hai người thật sự làm ra trò,” Cao Minh hừ nhẹ, giấu bàn tay đỏ ửng ra sau lưng, liếc mắt nhìn Lục Quyết, trong lời nói đầy ẩn ý:
“Đừng đến lúc đó lại để tổ một phải chạy theo dọn dẹp hậu quả.”
Không khí trong phòng hơi gượng, một vòng người dần tản ra. Chỉ còn lại các thành viên tổ hai, nói chính xác là hai người….
Lục Quyết nhìn hai người duy nhất trong tổ, ngáp một cái lười biếng tựa ghế, bộ dạng như chẳng quan tâm mấy đến tình hình.
Chu Tiêu Tiêu nhìn sang Lý Như: “Tôi muốn hỏi một chút… tổ trưởng và nhà thiết kế cũ đâu rồi?”
Lý Như có vẻ lúng túng, xấu hổ đáp nhỏ: “Bọn họ đều nghỉ việc rồi.”
“Vì sao?”
“Cái đó…”
Lý Như gãi gãi đầu, cười khan: “Chỉ cần tổ một là đủ rồi. À… ý tôi là, chắc là cảm thấy ở tổ hai thì không phát huy được nhiều lắm, ha ha…”
Chu Tiêu Tiêu chỉ à một tiếng, không nói thêm gì.
Lý Như chỉ là một trợ lý thiết kế, xem ra lần này bản thiết kế bộ sưu tập thu mới, chỉ có thể do cậu đảm nhiệm chính.
Nhiệm vụ này đúng là không dễ nuốt.
Chu Tiêu Tiêu nghĩ tới việc Lục Phương Như đưa họ về tổ hai của mảng hàng không, lại nhớ tới câu cuối cùng Cao Minh nói trước khi rời đi, không khỏi hít sâu một hơi.
Lý Như nhìn sang Lục Quyết, rụt rè hỏi: “À… tổ trưởng, xin hỏi khi nào chúng ta phải nộp bản thiết kế?”
Lục Quyết hơi nhướn mí mắt, giọng lười biếng hết mức, tùy tiện phun ra hai chữ: “Tùy lúc.”
“A? Gì cơ…?”
Lý Như hơi hoang mang, không chắc mình có nghe nhầm không.
“Tôi nói là—”
“Cậu ta chẳng nói gì hết!”
Chu Tiêu Tiêu vội bịt miệng Lục Quyết lại, quay sang nói với Lý Như:
“Cô cứ làm việc đi, tôi có chút chuyện muốn bàn riêng với tổ trưởng.”
“À vâng…”
Chờ Lý Như ra khỏi phòng, Chu Tiêu Tiêu lập tức quay sang trừng mắt: “Cậu sao lại có thể có loại thái độ như thế được hả?!”
Lục Quyết dựa vào bàn làm việc, hai chân dài vắt lên nhau, tư thế như đang trình diễn dáng ưu việt, lười biếng đáp: “Loại thái độ gì?”
Chu Tiêu Tiêu lại hít sâu:
“Cậu không lo gì sao? Nếu chúng ta không hoàn thành nổi thiết kế bộ sưu tập thu, dự án sẽ bị chuyển lại cho tổ một. Lúc đó không chỉ mất mặt, mà còn—”
“Thì sao, liên quan gì tới tôi?”
“Cậu…!”
Lục Quyết khoanh tay lại, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Chu Tiêu Tiêu:
“Không phải anh muốn vào công ty à? Giờ đạt được mục đích rồi, còn bất mãn cái gì?”
Chu Tiêu Tiêu lập tức nghẹn họng: “Tôi không có…”
Chu Tiêu Tiêu:【Hệ thống, hắn đúng là kiểu người thiếu đòn.】
Hệ thống:【Xin thông cảm, giá trị hắc hoá…】
Chu Tiêu Tiêu:【Không sao đâu, tôi lại thích kiểu này. Trước ngông cuồng bao nhiêu, sau này càng quỳ càng dễ thương.】
Hệ thống: 【?】
Chu Tiêu Tiêu:【Cho nên cậu không cần đau lòng cho tôi đâu. 】
Hệ thống:【…】Nó không có.
Lục Quyết đứng dậy, từng bước tiến gần Chu Tiêu Tiêu. Chiều cao vượt trội của hắn mang lại áp lực đè nén rõ rệt.
Chu Tiêu Tiêu muốn lùi lại theo bản năng, nhưng tay đã bị Lục Quyết chặn lại.
Khoảng cách giữa hai người thu hẹp đến chỉ còn chưa đầy một gang tay.
“Đừng giả vờ.”
Lục Quyết cúi đầu, nhìn cậu từ khoảng cách cực gần, giọng trầm khàn vang lên bên tai:
“Anh chủ động đòi vào công ty, thật sự là vì muốn giúp tôi? Chúng ta trong lòng đều hiểu rõ, không phải sao?”
“Cậu hoàn toàn không hiểu!”
Chu Tiêu Tiêu hất tay hắn ra, lùi một bước, mặt đỏ bừng vì tức giận và lúng túng:
“Cậu hoàn toàn không hiểu…”
Lục Quyết sững người. Hắn chú ý đến khóe mắt đỏ lên, chóp mũi cũng ửng hồng. Trước đây anh ta cũng dễ đỏ mặt như thế này?
Nhưng không đợi hắn nói gì, Chu Tiêu Tiêu đã xoay người lao thẳng ra khỏi văn phòng. Cả buổi chiều hôm đó ở công ty, hai người không thèm nhìn nhau lấy một cái.
Lúc Quyết có chút không dễ chịu.
Mãi đến buổi tối khi tan làm, sau khi về nhà ăn cơm xong, cả hai vẫn như người dưng. Không ai mở lời trước.
Sau khi tắm, Lục Quyết nằm dài trên giường, sắc mặt càng lúc càng đen. Cuối cùng hắn bật dậy, xỏ giày, mở cửa đi ra ngoài, trực tiếp đẩy cửa phòng đối diện.
“Tưởng Thanh Lạc, anh có chút ý tứ nào không… Anh sao lại mặc đồ của tôi?”
“Còn cậu thì sao, không học cách gõ cửa?! Cậu có lịch sự không!”
Chu Tiêu Tiêu đang nằm sấp trên giường xem tài liệu, quanh người là một đống giấy tờ. Trên người cậu là một chiếc áo thun đen quá khổ, rõ ràng là của Lục Quyết, vạt áo rộng khó khăn lắm mới che đến mông.
Lục Quyết bị mắng nhưng không tức, trái lại còn bật cười, bước vào đóng cửa lại, mắt nhìn chằm chằm vạt áo bị kéo xuống một cách vụng về: “Phía dưới có mọc hoa sao?”
“Mọc em gái cậu!”
Chu Tiêu Tiêu đỏ bừng mặt, giận dữ trừng mắt, ngồi bật dậy, dáng vẻ như muốn lao tới cắn người.
Nếu thật sự có đuôi, khả năng đã dựng đứng dùng sức mà run rẩy.
Nghĩ đến cảnh đó, Lục Quyết không nhịn được mà thấy vui.
Chu Tiêu Tiêu chú ý đến biểu cảm của Lục Quyết: “...”
Chu Tiêu Tiêu:【Hệ thống, tôi đã lâu không gặp kiểu cẩu nam nhân như thế này.】
Hệ thống:【Cẩu nam nhân là sao?】
Chu Tiêu Tiêu:【Ý là kiểu đàn ông đáng ghét. Tôi đang giận, mà hắn lại cảm thấy vui?】
Hệ thống:【…】
Hệ thống do dự có nên an ủi Chu Tiêu Tiêu hay không.
Cho đến khi Chu Tiêu Tiêu mang theo chờ đợi nói:【Tôi thật sự rất mong chờ ngày được nhìn hắn khóc, hẹ hẹ hẹ.】
Hệ thống:【…】Nó biết ngay mà.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Tiêu Tiêu: “Coi cái cây cải trắng này nè, nó mọc đầu chó rồi~"
Tác giả (chợt nghĩ đến): “Vậy chẳng phải là chó bắp cải sao!”