Giọng nói khàn khàn trầm thấp truyền vào tai, khiến mặt Chu Tiêu Tiêu lập tức đỏ bừng, biểu cảm vừa thẹn vừa giận.

“Liên quan gì đến cậu!”

Cậu vùng mạnh thoát khỏi tay Lục Quyết, nhanh chóng xoay người ngồi dậy. Cả người run rẩy không ngừng, ngực phập phồng kịch liệt như chú chó con bị chọc giận. Đôi mắt đen láy trong trẻo ánh lên giận dữ, mặt và cổ đỏ ửng, rõ ràng sợ hãi đến run, nhưng vẫn cố chấp trừng mắt nhìn hắn.

Ánh mắt Lục Quyết đảo xuống dưới, hơi lóe sáng. Hắn siết lấy eo Chu Tiêu Tiêu, ngón tay cái ấn nhẹ lên làn da:

“Ở đây cũng có xăm? Tưởng Thanh Lạc, anh đúng là… quá lẳng lơ.”

“Bốp – –”

Lại thêm một cái tát nữa giáng xuống mặt Lục Quyết.

“Câm miệng! Cậu quá đáng lắm rồi, Lục Quyết, cậu—ưm…”

Chưa kịp dứt lời, cằm đã bị Lục Quyết bóp chặt. Khuôn mặt hắn phủ đầy tức giận bị chọc phát điên:

“Chẳng lẽ không đúng? Bình thường có nam nhân nào lại đi xăm đầy hoa mai trên người?”

Chu Tiêu Tiêu bị bóp đến mức phải ngửa cổ, không thể che giấu biểu cảm. Đuôi mắt đỏ hồng, sống mũi cũng ửng đỏ, vệt nước mắt lấp lánh ánh lên, làn da trắng hồng non mềm, chỉ cần chạm nhẹ là ửng lên dấu đỏ. 

Lục Quyết nheo mắt lại, nhìn cậu thật kỹ. Lần đầu tiên, hắn phát hiện cái người anh trai tiện nghi này, lại có thể khiến người ta động lòng.

Hai cái tát vừa rồi chỉ là xúc động nhất thời, giờ nghĩ lại, Chu Tiêu Tiêu cũng thấy sợ. Toàn thân run rẩy dữ dội hơn, đặc biệt khi thấy Lục Quyết lặng lẽ nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kia như thể đang tính toán xem nên lột da hay róc xương trước. Chu Tiêu Tiêu kinh hồn táng đảm, sợ rằng giây kế tiếp sẽ bị ăn đòn thật.

—— Gần như theo bản năng, cậu lại lôi Lục Phương Như ra làm lá chắn.

“Lục Quyết, thả tôi ra mau! Cậu đoạt quà của tôi, xé áo của tôi, tôi nhịn không tính toán với cậu. Nhưng nếu chờ mẹ về…”

Mấy lời đó chẳng khác nào châm thêm dầu vào lửa. Sắc mặt Lục Quyết trầm hẳn, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt:

“Tưởng Thanh Lạc, ngoài việc quỳ gối bám víu mẹ tôi không buông, anh còn biết làm cái gì? Suốt ngày cáo trạng, đừng tưởng tôi không biết mấy trò vặt vãnh của anh.”

Chu Tiêu Tiêu mặt mày trắng bệch, nhìn thấy sắc mặt hắn cũng khó coi chẳng kém mình, vậy mà lại bật cười:

“Thì sao? Hữu dụng là được.”

“Anh ——”

“Cốc cốc ——”

Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau là giọng Kha Thiệu Hoa:

“Tiểu Quyết, em cùng… Hai người không sao chứ?”

Đôi mắt Chu Tiêu Tiêu lập tức sáng rỡ, đang định mở miệng thì eo lại bị nhéo mạnh một cái: “Ưm…”

Lục Quyết nhìn cậu từ trên cao, ánh mắt khó đoán: “Anh tính cứ như vậy mà ra ngoài gặp người ta?”

Chu Tiêu Tiêu thoáng hoảng: “Quần áo…”

Nhìn trái phải, quần áo của cậu sớm đã bị xé nát hoàn toàn, không thể mặc lại.

Đúng lúc này, tiếng giày cao gót dồn dập từ xa truyền đến, từng bước dứt khoát mạnh mẽ, khiến Chu Tiêu Tiêu chẳng cần đoán cũng biết là ai đang tới.

Quả nhiên, ngay sau đó vang lên giọng Lục Phương Như hỏi vọng vào.

Âm điệu lạnh lùng, mang theo áp lực không thể kháng cự.

Lục Quyết hơi nheo mắt, định quay người mở cửa, nhưng cánh tay bị một bàn tay nhỏ kéo chặt lại.

Chu Tiêu Tiêu bấu lấy tay áo hắn, gương mặt ẩn nhẫn không cam lòng, thấp giọng cầu xin:

“Quần áo, cho tôi một bộ mặc vào…”

Cậu tuyệt đối không thể ra ngoài trong bộ dạng này.

Lông mày Lục Quyết nhướng lên, không nói lời nào.

Chu Tiêu Tiêu cắn răng: “Cầu xin cậu…”

Thái độ rõ ràng là ấm ức nhưng vẫn cố chấp, khiến Lục Quyết bật cười khẽ. Hắn bước đến tủ đồ, tiện tay ném cho cậu một chiếc áo thun đen tuyền.

Khoảng thời gian thay đồ đủ để Lục Phương Như ngoài cửa nhận ra tình huống bên trong không đơn giản.

Chu Tiêu Tiêu mặc đồ xong, lao ra mở cửa. Vừa thấy Lục Phương Như, đôi mắt đỏ hoe cuối cùng cũng rơi lệ.

Nhanh đến mức khiến hệ thống cũng phải im lặng công nhận: diễn quá đạt.

Chu Tiêu Tiêu : 【 Để tôi dạy nam chính một bài học. 】

“Mẹ, con xin lỗi…”

Chu Tiêu Tiêu nắm chặt vạt áo, là người đầu tiên cúi đầu nhận sai. Vẻ mặt như muốn nói lại thôi, tràn đầy ấm ức và nhẫn nhịn. Cằm bị bóp đến ửng đỏ, cả người như vừa bị bắt nạt thảm hại, tuy không nói gì thêm, nhưng vẻ ngoài đã thay lời muốn nói.

Lục Phương Như vỗ vai cậu, ánh mắt lướt qua chiếc áo thun rộng thùng thình cậu đang mặc, lại nhìn thấy quần áo rách nát vứt trong phòng. Lông mày bà nhíu chặt, quay sang đối mặt với Lục Quyết, sắc mặt nghiêm nghị:

“Con đang làm cái gì? Xé đồ người khác, đây là phẩm hạnh con được dạy? Mẹ dạy con như thế sao?”

Lục Quyết liếc nhìn Chu Tiêu Tiêu đang diễn cảnh đáng thương, nếu là trước kia gặp tình huống này, hắn nhất định đã nổi đóa. Nhưng bây giờ nhìn lại, không hiểu sao lại thấy buồn cười.

Giả vờ đáng thương cũng khéo. Mà đúng là nhìn cũng đáng thương thật.

Hắn vừa nghĩ vừa đáp lời Lục Phương Như với vẻ lơ đãng:

“Mẹ dạy con nhiều quá, nhớ không hết.”

“Lục Quyết! Con nói năng cho nghiêm chỉnh vào!”

Giọng Lục Phương Như càng lúc càng nghiêm khắc:

“Bao giờ thì con mới khiến mẹ hài lòng được đây? Giờ con đã tốt nghiệp rồi, cũng nên biết trưởng thành đi chứ? Đừng suốt ngày phản bác kiểu trẻ con, cũng đừng mãi loay hoay với mấy thứ vô dụng…”

“Chúng không phải đồ vô dụng!”

Hệ thống:【 Cảnh báo: Giá trị hắc hóa của nam chính +1, hiện tại đạt 70. 】

Chu Tiêu Tiêu hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lục Quyết, ánh mắt lộ rõ ý vị sâu xa, như đang cân nhắc điều gì.

Không khí trong phòng như đông lại. Sắc mặt Lục Phương Như lạnh như băng. Lục Quyết thì giận dữ đến run người. Còn Kha Thiệu Hoa đứng bên cạnh thì vô cùng bối rối, tiến lên cũng không được, mà lùi đi cũng chẳng xong.

“Con nhìn lại mình xem, mẹ mới nói vài câu đã kích động như thế rồi. Sau này vào công ty làm việc, con nghĩ có thể thuyết phục được người ta với tính cách đó…”

Lục Quyết đột ngột cắt ngang lời bà, ánh mắt lạnh lẽo như dao:

“Ai nói con sẽ vào công ty giúp mẹ?”

“Con…”

“Mẹ, con… con có thể vào công ty giúp mẹ được không?”

Lục Quyết lập tức quay phắt lại nhìn Chu Tiêu Tiêu, ánh mắt khó dò.

Chu Tiêu Tiêu lại chỉ nhìn Lục Phương Như, đưa cả cha mình, Tưởng Vinh Triệu ra làm lý do, giọng hơi lo lắng:

“Con học thiết kế, vào công ty chắc sẽ giúp được đôi chút. Ba cũng từng nói, không muốn mẹ quá vất vả, muốn con chia sẻ phần nào.”

Nghe nhắc đến Tưởng Vinh Triệu, sắc mặt Lục Phương Như dịu đi thấy rõ:

“Lạc Lạc, con có lòng. Vài hôm nữa mẹ sẽ dẫn con đến công ty tham quan trước.”

Chu Tiêu Tiêu lập tức thở phào nhẹ nhõm, rồi lén liếc Lục Quyết một cái, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.

Lục Quyết nheo mắt.

“Lục Quyết, tối nay con vào thư phòng với mẹ. Chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.”

Lục Phương Như vừa đi làm về, không định phí lời đứng ở cửa thêm nữa. Dứt lời, bà liền quay người rời đi.

Kha Thiệu Hoa cũng theo đó chào tạm biệt. Trước khi đi, anh quay sang Chu Tiêu Tiêu, chìa tay ra:

“Kim cài áo anh vớt lên, cảm ơn.”

Chu Tiêu Tiêu cười tươi rói:

“Em…”

“Vậy anh đi trước.” Không đợi cậu nói xong, Kha Thiệu Hoa đã gật đầu, xoay người bước đi.

Chu Tiêu Tiêu sững người, thoáng có chút hụt hẫng.

Chu Tiêu Tiêu: 【 Tính tình thế này không được, một anh chàng hơi nhạt. 】

Hệ thống: 【 Cần anh chàng hăng hái làm gì? 】

Chu Tiêu Tiêu: 【 Sướng mà. 】

Hệ thống: 【? 】

………………

Buổi tối sau bữa cơm, quả nhiên Lục Quyết bị mẹ gọi vào thư phòng. Cách một cánh cửa cũng có thể nghe thấy hai mẹ con đang tranh cãi to tiếng.

Tưởng Vinh Triệu là người ở rể nhà họ Lục, xưa nay không can dự nhiều chuyện. Ông và Lục Phương Như đều có một đứa con trai, Tưởng Thanh Lạc chính là Chu Tiêu Tiêu hiện tại. Tính cách cậu tốt, dễ được yêu quý, nên được mẹ cưng chiều. Ngược lại, Lục Quyết luôn mâu thuẫn với mẹ, lại chẳng thân thiết với cha kế.

Trong nhà này, căn bản không ai khuyên được hai mẹ con kia. Mỗi lần như thế, cả nhà đều chìm vào bầu không khí nặng nề.

Nghe thấy giá trị hắc hóa của Lục Quyết tiếp tục tăng lên, Chu Tiêu Tiêu vẫn còn tâm trạng lẩm nhẩm hát vu vơ.

Hệ thống cảm thấy chip sắp bị thiêu rụi:【Cậu không gấp à? Giá trị hắc hóa của nam chính đã tăng lên tới 78 rồi đấy!】

Chu Tiêu Tiêu:【Thế chẳng phải rất tốt sao?】

Hệ thống:【Tốt chỗ nào?!】

Chu Tiêu Tiêu:【Điều này chứng tỏ mức độ hắc hóa của nam chính có liên quan đến Lục Phương Như. Nếu tiếp tục điều tra sâu hơn, chẳng phải có thể tìm ra căn nguyên rồi trị đúng bệnh, chẳng phải càng tốt à?】

Hệ thống:【... Nghe cũng có lý...】

Chu Tiêu Tiêu:【Chủ Thần có phải định bỏ rơi tôi rồi không?】

Hệ thống: 【Sao có thể, Chủ Thần đối xử công bằng với tất cả người làm nhiệm vụ, dù trước đây cậu có làm sai, bị đánh rớt xuống cấp D, cũng không đến mức...】

Chu Tiêu Tiêu:【Vậy vì sao lại ném cả tôi và cậu đến thế giới nhiệm vụ này?】

Hệ thống:【... Tôi cảm thấy cậu đang đá xéo tôi đấy.】

Chu Tiêu Tiêu à một tiếng:【Hóa ra cũng không ngốc đến thế.】

Hệ thống:【...】

Không muốn nói chuyện nữa, tâm mệt.

“RẦM —”

Một tiếng động lớn vang lên. Tiếng cửa thư phòng bị đá văng.

Chu Tiêu Tiêu lập tức dựng tai lên nghe, vừa nghe vừa chuẩn bị cởi đồ đi tắm. Tiếng bước chân gấp gáp càng lúc càng gần, cậu cũng chẳng mấy để ý, dù sao phòng Lục Quyết cũng đối diện phòng cậu.

Nhưng không ngờ giây tiếp theo, cửa phòng cậu bị đẩy bật ra.

“Anh... sao không mặc quần áo?”

Chu Tiêu Tiêu vừa xấu hổ vừa giận: “Thế còn cậu sao không gõ cửa?! Ra ngoài mau!”

Lục Quyết không những không ra, còn ung dung bước vào rồi đóng cửa lại:

“Đều là đàn ông, sợ cái gì?”

Chu Tiêu Tiêu tức đến phập phồng cả ngực, vội vã nhặt áo lên mặc vào. Áo quá rộng, tà áo dài phủ qua phần đùi, màu đen đơn sắc nổi bật trên làn da trắng nõn.

Lục Quyết hơi nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: 

“Anh còn mặc áo tôi?”

“Liên quan gì cậu!”

Lục Quyết tiến lại gần, khí thế đè ép, thân hình cao lớn áp sát: “Áo của tôi, sao lại không liên quan đến tôi?”

Chu Tiêu Tiêu không nhịn được lùi lại một bước, cố giữ bình tĩnh:

“Đây là đồ cậu đền cho tôi, tôi không được mặc làm đồ ngủ?”

“Mặc làm đồ ngủ…”

Lục Quyết lặp lại mấy chữ, ánh mắt tối lại, nhìn chằm chằm Chu Tiêu Tiêu.

Chu Tiêu Tiêu bị nhìn đến rợn cả da gà, chỉ tay ra cửa:

“Ra ngoài, tôi muốn tắm.”

Lục Quyết nhướng mày, chẳng những không đi mà còn ngồi xuống mép giường cậu:

“Vài hôm nữa tôi sẽ cùng anh vào công ty.”

 “Cậu nói cái gì?”

Chu Tiêu Tiêu kéo Lục Quyết một cái, hiển nhiên bị tin tức này làm kinh ngạc: “Cậu chịu vào công ty?”

Lục Quyết nhướng mày nhìn phản ứng của cậu:

“Chịu gì mà chịu? Đó là công ty nhà tôi, tôi không vào thì ai vào?”

Chu Tiêu Tiêu thoáng biến sắc, trong lòng căng thẳng.

Lục Quyết luôn xuất sắc hơn cậu. Dù chẳng chăm học hành, vẫn có thể đứng top đầu. Ngược lại, cậu, không nhắc tới thì hơn.

Nếu Lục Quyết cũng vào công ty, vậy thì…

Cậu cắn môi, đi đến ngồi xuống sofa, co hai chân lên, tâm trạng tụt dốc không phanh.

“Sao? Không nghĩ tôi sẽ vào công ty? Sợ?”

“Sợ cái gì mà sợ!”

Chu Tiêu Tiêu lập tức phản bác, ngẩng đầu lên, lại thấy Lục Quyết không biết từ lúc nào đã đứng ngay trước mặt.

Bóng lưng cao lớn phủ xuống, người hơi cúi, tay chống lên thành sofa, khí thế vây kín, cảm giác có chút áp bách.

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Tiêu Tiêu: Tôi đây chính là thích chàng trai hăng hái, càng húc càng có thành tựu, càng drama càng hút fan~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play