“Chúc anh Kha Thiệu Hoa tốt nghiệp vui vẻ. Đây là kim cài áo do chính tay em thiết kế, hy vọng anh thích. Tưởng Thanh Lạc thân gửi.”
Lý Mục Phong cầm tấm thiệp nhỏ bằng hai ngón tay, tay còn lại giơ hộp quà trâm cài lên, hú lên một tiếng, đứng cạnh bể bơi ngoài trời hét toáng:
“Tưởng Thanh Lạc chúc mỗi mình Kha Thiệu Hoa tốt nghiệp vui vẻ, còn anh Quyết tụi này thì sao? Dù gì người ta cũng là em trai anh đó nha, nặng bên này nhẹ bên kia vậy có nên không.”
Mấy người khác lập tức phụ họa: “Đúng đó, anh Quyết nhà tụi này cũng tốt nghiệp cơ mà, sao chẳng thấy quà cáp gì hết?”
Lý Mục Phong quạt tấm thiệp phẩy phẩy trước mặt, nhìn về phía người đang bị vây quanh ở giữa, giọng trêu chọc không hề giấu diếm:
“Ui chà, chẳng lẽ anh Quyết tụi này không lọt được vào mắt xanh của anh, chỉ mỗi Kha Thiệu Hoa là được ‘ưu ái’? Anh làm vậy chẳng phải đang ly gián tình cảm anh em à? Mà nói đi cũng phải nói lại, anh Quyết tụi này với Kha Thiệu Hoa mới đúng là anh em bà con máu mủ cơ mà…”
Chu Tiêu Tiêu vừa nghe đám người kia ồn ào, vừa âm thầm quét qua toàn bộ tình huống để nắm bắt thông tin.
Hiện tại cậu đang ở trong một thế giới nhỏ nơi các nam chính đồng loạt hắc hóa. Chủ Thần đã phát hiện tuyến thế giới này đang lệch hướng nghiêm trọng, để ngăn chặn việc toàn cục sụp đổ, Chu Tiêu Tiêu được cử đến thanh trừ chỉ số hắc hóa của các nam chủ.
Thân phận hiện tại của cậu là Tưởng Thanh Lạc, anh trai khác cha khác mẹ của nam chính Lục Quyết.
Cha Tưởng Thanh Lạc ở rể nhà họ Lục, kéo theo cả cậu ta, một "kéo chân sau" chính hiệu. Theo lẽ thường, nguyên chủ là tuyến nhân vật pháo hôi bị nam chính vả mặt. Nhưng vì Tưởng Thanh Lạc đặc biệt biết cách lấy lòng mẹ nam chính – Lục Phương Như, nên khiến Lục Quyết từ nhỏ đã có cảm giác mình mới là người ngoài trong cái nhà này.
Tuy vậy, điều này không đồng nghĩa với việc Lục Quyết để mặc cho Tưởng Thanh Lạc lên mặt. Ngược lại, ngoại trừ cái tài lấy lòng Lục Phương Như ra thì mặt nào Tưởng Thanh Lạc cũng đều kém xa Lục Quyết. Bởi thế, Tưởng Thanh Lạc ngoài ghen tị thì vẫn là ghen tị, thường xuyên giở trò mờ ám để chèn ép nam chính.
Nắm được bối cảnh xong, Chu Tiêu Tiêu không nhịn được mà lặng lẽ phát rầu với hệ thống:
【Với cái thân phận dễ bị ghét như này, rốt cuộc tôi phải làm sao để giúp nam chính giảm hắc hóa? Mà tôi lại không được OOC nữa, các người là cố tình làm khó tôi đúng không.】
Hệ thống: 【Cố gắng lên nào! Cậu là nhiệm vụ giả cấp B đó!】
Chu Tiêu Tiêu: 【Tôi hiện tại là cấp D, cảm ơn.】
Hệ thống:【 ……Tôi tin vào năng lực của cậu!】
Chu Tiêu Tiêu: 【Tin cái rắm ấy.】
Hệ thống【: ………】
Vì bận tâm sự mỏng vài câu với hệ thống nên Chu Tiêu Tiêu không kịp phản ứng với lời trêu chọc của Lý Mục Phong. May mà cậu vẫn nhớ kỹ biểu cảm trên gương mặt phải đúng kỹ thuật diễn: xấu hổ pha thẹn thùng, như thể vừa bị người ta chà đạp tơi tả.
Chu Tiêu Tiêu có một ngoại hình rất dễ gây hiểu nhầm: da trắng, nét thanh tú, mà còn có một nốt ruồi ở đuôi mắt, khiến cho vẻ vô tội trong mắt lại pha thêm một chút dụ hoặc nửa vời.
Nhìn tổng thể, Tưởng Thanh Lạc chính là kiểu ngoan ngoãn, biết điều, dễ bảo.
Cậu ta dựa vào bộ dạng này mà lấy được thiện cảm từ Lục Phương Như, cho dù không hề có quan hệ huyết thống, cũng được bà ta xem như “con trai tiện nghi”.
Trái lại, thái độ của Lục Phương Như với con ruột mình – Lục Quyết, lại đặc biệt nghiêm khắc.
Hai mẹ con đều là dạng tính cách cứng rắn, mà Lục Quyết từ nhỏ đã không chịu quản nổi, thích làm theo ý mình, thêm vào đó lại bị đặt bên cạnh một người như Tưởng Thanh Lạc, giả bộ ngoan hiền nhưng hay làm trò, càng khiến mối quan hệ mẹ con càng thêm căng thẳng.
Thành ra trong đám bạn bè thân thiết của Lục Quyết, người ngứa mắt Tưởng Thanh Lạc nhất chính là Lý Mục Phong. Bắt được cơ hội là lập tức lôi ra chọc ngoáy.
Lần này bắt được một cái drama to đùng: tiệc bể bơi tốt nghiệp tổ chức tại biệt thự nhà họ Lục, Tưởng Thanh Lạc lại dám lén chuẩn bị quà tốt nghiệp cho Kha Thiệu Hoa, còn bị hắn bắt quả tang tại trận. Nhìn lại tấm thiệp ghi lời nhắn riêng và cái kim cài áo tự thiết kế kia, chẳng khác nào tự tay nộp bằng chứng phạm tội.
Muốn nói Tưởng Thanh Lạc không có tâm tư gì, ai tin cho nổi.
“Ây da, Tưởng Thanh Lạc, phân biệt đối xử thế này có hơi rõ ràng quá không? Mà còn lén chuẩn bị riêng cho Thiệu Hoa nữa chứ, chẳng lẽ...”
“Được rồi, Lý Mục Phong.”
Người liên quan trực tiếp – Kha Thiệu Hoa, cuối cùng cũng mở miệng: “Đừng nói nữa.”
Chu Tiêu Tiêu lập tức quay sang nhìn, đôi mắt trong veo như nai con, mang theo một tia chờ mong mơ hồ.
Đáng tiếc, Kha Thiệu Hoa lại tránh ánh mắt cậu.
Chu Tiêu Tiêu lập tức hiện ra vẻ thất vọng:【Tiếc thật.】
Hệ thống: 【Tiếc cái gì cơ?】
Chu Tiêu Tiêu: 【Thì mặt đẹp chân dài như kia, tôi còn tưởng gặp được thiên duyên trời định cơ đấy.】
Hệ thống nhắc nhở nghiêm túc:【Cậu đến đây để làm nhiệm vụ, Kha Thiệu Hoa chỉ là nam phụ thôi. Trọng điểm là nam chính.】
“Cái gì mà ‘đừng nói nữa’, anh Quyết tụi này đến giờ còn chưa nói một câu.”
Lý Mục Phong hừ một tiếng, quay sang Lục Quyết đang khoanh tay đứng đó:
“Anh Quyết, anh thấy vụ này thế nào?”
Lục Quyết bước tới, rút hộp quà từ tay Lý Mục Phong, xoay xoay trong lòng bàn tay vài vòng. Lông mày nhướng nhẹ, ánh mắt vừa sắc vừa lười biếng, mang theo vài phần tà khí khiến người khác khó nắm bắt.
Chu Tiêu Tiêu hít sâu một hơi:【Ừ, chính xác, cậu nói đều đúng!】
Hệ thống: 【Hả?】
Chu Tiêu Tiêu trịnh trọng: 【Trọng điểm thật sự là nam chính!】
Thấy Chu Tiêu Tiêu tinh thần lên cao, hệ thống tưởng công lao là nhờ mình cổ vũ nên càng thêm đắc ý:【Đúng rồi, cho nên cố lên làm nhiệm vụ thật tốt.】
Chu Tiêu Tiêu: 【OK, đã hiểu!】
Hệ thống vừa lòng, yên tâm không ít.
“Lục Quyết, đưa kim cài áo trả lại cho tôi.”
Kha Thiệu Hoa không giúp cậu nói chuyện, còn không hề có ý định nhận món quà. Chu Tiêu Tiêu cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó xử, chỉ muốn lập tức thu lại quà rồi rút khỏi chỗ này cho nhanh:
“Mau trả cho tôi. Nếu mẹ biết cậu cướp quà của tôi, bà ấy nhất định sẽ nói cậu cho xem.”
Lục Quyết động tác khựng lại, lông mày hơi chau, khí áp toàn thân lập tức đè xuống, càng khiến người ta không dám thở mạnh.
“Vậy nếu mẹ biết anh chỉ chuẩn bị quà tốt nghiệp cho anh họ, còn tôi thì không có gì, bà ấy sẽ nói thế nào?” Lục Quyết cười nhạo.
Chu Tiêu Tiêu chột dạ, tim đập thình thịch. Nhưng vẫn cố gắng mạnh miệng:
“Chẳng phải cậu cũng đâu có chuẩn bị quà tốt nghiệp cho tôi.”
“Vậy càng hay.”
Lục Quyết nói, xoay hộp quà trên tay một vòng: “Không ai có quà hết, vậy là công bằng. Anh nói đúng không?”
Dứt lời, hắn nâng tay, định ném thẳng hộp quà xuống hồ bơi.
“Đừng, không được!”
Chu Tiêu Tiêu hoảng hốt nhào đến ngăn Lục Quyết, hai người không đứng vững, theo hộp quà cài áo cùng ngã nhào xuống bể bơi.
Nước bắn tung toé. Chu Tiêu Tiêu không biết bơi, bản năng quơ loạn, cố bám vào người gần nhất. Tay chân rối loạn, suýt nữa dìm cả hai chìm xuống.
Lục Quyết dưới nước càng thêm bực bội, suýt chút đã không kiềm chế mà ấn người kia xuống đáy hồ.
Dưới ánh mặt trời khúc xạ vào làn nước, ánh sáng vẫn rực rỡ như thường. Khi kéo người lên khỏi mặt nước, Lục Quyết vô thức nghiêng đầu, ánh mắt khựng lại một nhịp, sau đó dứt khoát kéo Chu Tiêu Tiêu lên.
"Phốc, khụ khụ khụ ——"
Chu Tiêu Tiêu: 【 Chết tiệt, tí nữa thì chết đuối vì tên cẩu nam nhân này! 】
“Sau lưng anh là cái gì?”
Câu hỏi vừa vang lên, Chu Tiêu Tiêu còn chưa hiểu ra thì đã cảm thấy áo mình bị kéo căng, sau đó nghe thấy tiếng vải “xoạt” một cái rõ ràng, áo phía sau liền bị rách ra.
Kinh hoàng sợ hãi nháy mắt bao trùm toàn thân, nhìn thấy bí mật sắp bại lộ dưới ánh mặt trời, Chu Tiêu Tiêu hoảng hốt xoay người, lập tức giơ tay lên.
“Bốp – –”
Hiện trường lập tức im phăng phắc.
Lục Quyết quay lưng về phía đám đông, đứng giữa bể bơi, phần ngực cao hơn mặt nước hẳn một khoảng. Nước nhẹ nhàng lăn tăn quanh bờ vai rộng, từng giọt trượt xuống vùng cơ ngực rắn chắc khiến người ta khó lòng rời mắt.
Vóc dáng hắn cao đến một mét chín, khí thế mạnh mẽ áp đảo, chỉ cần đứng gần cũng có thể khiến Chu Tiêu Tiêu như bị bao phủ hoàn toàn dưới cái bóng của hắn, cảm giác áp lực đến ngạt thở.
"Tưởng Thanh Lạc, anh cũng dám đánh tôi?"
Lục Quyết đầu lưỡi khẽ miết lên bên mặt vừa bị tát, khóe môi lại nhếch lên một độ cong lạnh lẽo, ánh mắt liếc về phía Chu Tiêu Tiêu đầy nguy hiểm và u ám.
“Cậu… cậu thật quá đáng, Lục Quyết.”
Chu Tiêu Tiêu bất chợt lùi lại một bước, cố gắng trấn định, giọng run khẽ: “Chờ mẹ trở về, tôi nhất định sẽ nói với bà, cậu bắt nạt tôi…”
Vừa nói vừa quay người bỏ đi, cả chiếc kim cài áo cũng chẳng buồn nhặt lại, định theo mép bể bơi trèo lên rồi chuồn thẳng.
Nhưng vừa mới chạm tay vào thành bể, eo đã bị một cánh tay siết chặt, kế đó lưng cậu dán vào một lồng ngực nóng rực.
“Anh mẹ nó…”
Chu Tiêu Tiêu sợ hãi kêu lên một tiếng, nháy mặt run lập cập: “Đừng… đừng chạm vào tôi!”
Lục Quyết nheo mắt lại, cúi đầu nhìn xuống.
“Anh Quyết, anh không sao chứ?!”. Lý Mục Phong ở đầu kia bể bơi gọi lớn, vội chạy về phía họ.
“Đừng…”
Chu Tiêu Tiêu siết chặt cánh tay đang ôm ngang eo mình, giọng lạc hẳn: “Đừng mà…”
“Rầm —”
Lục Quyết ôm lấy Chu Tiêu Tiêu, bắn nước mà trồi lên khỏi mặt bể. Hắn tiện tay vơ lấy chiếc khăn tắm treo bên cạnh, choàng lên người cậu.
“Anh Quyết?”
“Mọi người cứ chơi tiếp đi, tôi có chuyện riêng cần nói với anh ta.”
Nói xong, hắn đưa tay vòng ra sau gáy Chu Tiêu Tiêu, nửa kéo nửa ôm người vào lòng, trực tiếp rời khỏi bể bơi, bước vào trong biệt thự.
Thân thể ép sát như bị bóp nghẹt đường thở, Chu Tiêu Tiêu hoàn toàn không dám giãy giụa. Trong giây lát, Lục Quyết lại sinh ra thứ cảm giác hưng phấn kỳ quái khi khống chế được người khác. Ánh mắt hắn bạo liệt mà sắc bén, như muốn xé toạc lớp vỏ ngoài trên người Chu Tiêu Tiêu để nhìn thấu bên trong.
Chu Tiêu Tiêu: 【Hệ thống…】
Hệ thống lập tức bật lên trấn an: 【Nam chính đúng là hơi quá đáng rồi…】
Chu Tiêu Tiêu: 【Cơ ngực lớn thật, nhìn rất chắc khỏe.】
Hệ thống: 【?】
Chu Tiêu Tiêu: 【À đúng rồi, giá trị hắc hóa của nam chính là bao nhiêu?】
Hệ thống: 【… Thế giới này, nam chính mới bắt đầu với mức hắc hóa 69. Không quá khó đâu. Tuy nhân thiết hơi khó gỡ nhưng vẫn có chỗ để xuống tay. Không ảnh hưởng đến việc cậu đưa ấm áp, chắn dao thay, lúc cần thiết thì hi sinh thân mình…】
Chu Tiêu Tiêu: 【Ừm, cậu nói rất đúng! Hi sinh thân mình, hẹ hẹ hẹ.】
Hệ thống: 【???】
Nó thực sự không hiểu nổi cái logic của nhiệm vụ giả này.
Lục Quyết đưa Chu Tiêu Tiêu về phòng mình, tiện tay quăng cậu lên giường. Áo trên người Chu Tiêu Tiêu vốn đã rách nát liền bị hắn giật hẳn xuống, lộ ra mảng da trắng như tuyết.
Chu Tiêu Tiêu lúc này mới thật sự hoàn hồn, hoảng sợ nhìn Lục Quyết: “Cậu muốn làm gì?!”
Lục Quyết cười lạnh: “Cũng không phải là “làm” anh.”
“Cậu ——”
“Đừng mẹ nó dài dòng!”
Hắn đè Chu Tiêu Tiêu xuống, nhanh chóng lật người cậu lại:
“Anh tát tôi một cái, cũng nên cho tôi một lời giải thích rõ ràng…”
Giọng hắn bỗng chững lại. Sự ngạo mạn và tùy tiện trên mặt đột nhiên biến mất, thay bằng một thoáng kinh ngạc hiếm thấy.
Trước mắt hắn là một đóa hoa mai đỏ rực xăm nổi bật giữa làn da trắng muốt, từng cánh hoa như sống động theo nhịp thở phập phồng của cơ thể. Những cành hoa kéo dài, biến mất dưới lưng quần tối màu, khơi gợi trí tưởng tượng vô tận.
Hắn nhớ lại lúc ở bể bơi chỉ loáng thoáng thấy một vệt đỏ, lúc áo bị xé cũng không nhìn rõ. Không ngờ, dưới lớp vỏ ngoài ấy lại giấu một cảnh tượng khiến người ta nghẹt thở như vậy.
Lục Quyết đưa tay chạm lên vùng da ấy, để lại một dấu hằn rõ rệt, như cánh hoa đỏ rụng xuống nền tuyết trắng.
Hắn nhìn dấu tay chính mình để lại, ánh mắt dần tối sầm lại.
“Tưởng Thanh Lạc, khó trách anh chưa từng xuống hồ bơi, trên lưng có một mảng hình xăm hồng mai lớn đến thế. Muốn giữ riêng cho ai xem? Kha Thiệu Hoa?”