Thịnh Dương gửi tin nhắn báo cho Giang Thư rằng mình sẽ về trước.

Cậu quay về căn biệt thự nhỏ Giang Thư dành riêng cho mình, trước tiên dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, lau chùi sàn nhà, tưới hoa tưới cỏ, tất cả đều gọn gàng, sạch sẽ.

Sau đó, một mình cậu cõng theo chiếc vali nho nhỏ, lặng lẽ rời đi.

Thịnh Dương không thể mãi dựa vào Giang Thư. Cậu cần học cách sống tự lập, đứng thẳng bằng chính đôi chân của mình.

Việc đầu tiên là bán đi chiếc vòng tay duy nhất có chút giá trị trên người, đổi lấy tiền đặt cọc thuê một phòng trọ — cực kỳ nhỏ, nhỏ đến mức chỉ cần nhiều thêm một cái vali là đã chật chội không đi nổi.

Nhưng dù vậy, trong lòng Thịnh Dương lại vô cùng yên ổn.

Không ai mắng chửi.
Không ai châm chọc.
Không cần dè chừng từng cử chỉ từng ánh mắt.
Không còn lo bị đuổi đi.

Đây là một không gian nhỏ, nhưng là nơi thuộc về riêng cậu.

Thịnh Dương rất vui, nhưng niềm vui ấy chưa kịp giữ được lâu thì hình ảnh ánh mắt ghét bỏ của Bùi Xuyên lại hiện lên trong đầu, khiến tim cậu nặng trĩu lần nữa.

Nếu có cơ hội, cậu thật sự muốn nói với Bùi Xuyên một lời xin lỗi, chỉ cần hắn đừng quá chán ghét cậu như bây giờ, như vậy là đủ rồi.

Nhưng giờ phút này, việc quan trọng nhất vẫn là sống sót.

Trong tay Thịnh Dương hiện tại chỉ còn đúng 300 tệ. Nếu không nhanh chóng kiếm được việc, cậu thật sự có thể chết đói mất.

Cậu không định xin Giang Thư giúp đỡ. Từ nhỏ đến lớn, Giang Thư đã giúp cậu quá nhiều rồi.

Thịnh Dương không thể cứ gặp chuyện gì cũng phản xạ đầu tiên là tìm người khác nương nhờ. Cậu phải học cách tự mình chống đỡ mọi chuyện.

Thịnh Dương lặng lẽ cổ vũ bản thân trong lòng.

Cậu mở trình duyệt, tra cứu “cách nhanh nhất để kiếm việc làm”, phát hiện ra một số công việc có thể nhận lương ngay trong ngày.

Ngay lập tức, một tin tuyển dụng đập vào mắt — Bar Thánh Hoàng tuyển phục vụ.

Lương theo giờ rất cao, không yêu cầu bằng cấp.

Thịnh Dương mắt sáng lên, liền nhấn vào ứng tuyển.

Tin nhắn đầu tiên từ phía HR là: “Gửi ảnh chụp qua đi.”

Thịnh Dương có hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao xin việc lại cần ảnh mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, dùng camera trước chụp bừa một tấm gửi qua.

Bên kia lập tức đổi giọng, nhiệt tình hẳn lên: “Em trai nhỏ, em là Alpha hay Omega vậy?”

Thịnh Dương: “Alpha.”

Đối phương không chút do dự đáp lại:

“Chúc mừng em đã vượt qua phỏng vấn. Khi nào đi làm được?”

Thịnh Dương chớp mắt.

Thì ra... kiếm việc lại dễ đến vậy sao?

Cậu hơi xúc động. Đây là lần đầu tiên trong đời, cậu sắp có được một công việc của riêng mình.

Thịnh Dương cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, gửi tin nhắn:

“Bất kỳ lúc nào cũng được.”

Buổi tối, khi Giang Thư quay về biệt thự, phát hiện đại bằng hữu của mình đã biến mất, liền như điên mà gọi liên tiếp cho Thịnh Dương.

Sau khi nghe lý do Thịnh Dương rời đi, đầu bên kia Giang Thư giận dữ đến độ muốn hét lên:

“Sao nói với cậu mãi mà vẫn không thông? Tớ cho cậu mượn chút tiền thì đã sao? Tớ có một người bạn quen biết ở chỗ công ty điện ảnh, chỉ cần ngồi ở quầy tiếp tân thôi là mỗi tháng kiếm cả vạn tệ rồi! Cậu không đi thì...”

Thịnh Dương nghiêm túc đáp:

“Tiểu Thư, lần này tớ muốn dựa vào chính mình.”

Giang Thư: “......”

Giang Thư không còn gì để nói. Một lát sau mới thở dài:

“Vậy được rồi... Nhưng về sau nếu có chuyện gì, nhất định phải nói với tớ. Cậu không được giấu giếm tớ bất cứ chuyện gì, nghe chưa?”

Thịnh Dương ngoan ngoãn trả lời: “Ừ.”

Ngày hôm sau, Thịnh Dương chính thức đi làm.

Cậu được quản lý dẫn đến phòng thay đồ nhận đồng phục. Thiếu niên vóc dáng cao gầy, đứng thẳng, mặc áo sơ mi trắng tinh làm cậu càng thêm nổi bật. Cậu cài nút áo đến tận khuy cổ cuối cùng, lộ ra làn da trắng mịn và cần cổ thon dài như búp măng.

Khi bước ra quầy bar, Thịnh Dương lập tức cảm nhận được ánh nhìn từ khắp nơi đổ dồn về phía mình.

Cậu hơi lùi về sau một chút theo bản năng, nghiêng đầu hỏi nhỏ cô gái đứng gần nhất:

“Trên mặt tôi có dính gì sao?”

Cô gái lập tức xua tay, ánh mắt long lanh:

“Không có không có! Anh đẹp trai, anh có đề cử loại rượu nào không?”

Thịnh Dương lắc đầu thành thật:

“Xin lỗi, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, tôi chưa rành lắm.”

Cô gái suýt nữa bật cười vì vẻ đáng yêu ngơ ngác của cậu, liền gọi bartender lại, chỉ vào danh sách rượu chọn một loạt:

“Tất cả mấy loại này tôi lấy nhé. Tính phần trăm hoa hồng cho anh trai nhỏ này.”

Thịnh Dương vội vàng xua tay: “Không cần đâu... nhiều như vậy, tôi không dám nhận...”

Cô gái càng bị cậu chọc cho vui vẻ: “Vậy thì uống một ly cùng chị đi?”

Câu nói này vừa thốt ra, đám bạn đi cùng cô gái liền hùa theo cười rộ lên. Mặt Thịnh Dương đỏ bừng, lúng túng lắc đầu:

“Xin lỗi... tôi không uống rượu...”

Cô gái vẫn dịu dàng mỉm cười:

“Không sao, quà cho em thôi, đừng ngại.”

Vậy là trong ngày làm việc đầu tiên, Thịnh Dương ngây ngô mờ mịt mà đã có một “khoản trích phần trăm” kha khá.

Khi cầm tiền trong tay, cậu vẫn có chút không tin nổi. Cậu đếm tới đếm lui mấy lần, sau đó chuyển cho Giang Thư một khoản 1000 tệ.

Giang Thư: “???”

Giang Thư: “Ý gì đây?”

Thịnh Dương: “Tiền lương của tớ.”

Giang Thư: “Cho tớ làm gì?”

Thịnh Dương: “Tiền mấy hôm trước tớ ở nhà cậu, coi như phí ở trọ.”

Giang Thư: “Tiền phòng người ta hoàn lại rồi.”

Giang Thư: 

“Khách sáo vậy? Lần sau tớ đến nhà cậu, cậu nấu vài món ngon cho tớ ăn là được rồi.”

Thịnh Dương hơi nhíu mày, vẫn muốn gửi lại tiền, nhưng ngay giây sau Giang Thư lại nhắn thêm:

“Nếu còn tiếp tục khách sáo vậy thì chúng ta đừng làm bạn nữa.”

Thịnh Dương chỉ có thể bất đắc dĩ chịu thua: “Được rồi...”

Nhưng Giang Thư lập tức gọi điện lại: “Thịnh Dương, cậu nói cậu làm phục vụ... là loại công việc như thế nào?”

Thịnh Dương “a” một tiếng, ngây thơ trả lời nhỏ xíu: “Là... bưng rượu cho người ta.”

Giang Thư: “Không có việc gì khác sao?”

Thịnh Dương: “... Không có.”

Nghe bên kia đầu dây Giang Thư khẽ rên lên một tiếng đau đầu. Để bạn yên tâm, Thịnh Dương bắt đầu kể lại chuyện hôm nay gặp được một cô gái tốt bụng, cuối cùng còn kết luận đầy lạc quan: “Chị gái đó là người rất tốt.”

Giang Thư nghe xong, tâm tình vừa phức tạp vừa buồn cười. 

“Vậy cậu tính làm gì tiếp theo?”

Thịnh Dương:

“Trước tiên tích tiền. Sau đó thi vào đại học.”

Cậu hiện tại một thân một mình, học phí, sinh hoạt phí đều phải tự lo.

Giang Thư cuối cùng cũng thở phào. Dù sao bạn thân của hắn vẫn là người có ước mơ rất trong sáng lương thiện.

Trước khi cúp máy, Giang Thư không ngừng dặn dò:

“Không được uống rượu bậy bạ. Tuyệt đối không được ở riêng phòng với người lạ.”

Thịnh Dương ngoan ngoãn đáp: “Ừm.”

Sau gần mười ngày làm việc ở quán bar, Thịnh Dương dần thích ứng với mọi thứ.

Cậu thiếu niên từng đỏ mặt mỗi khi mở lời với khách giờ đã biết cách ứng phó một cách miễn cưỡng với đủ loại tình huống. Gương mặt thanh tú, dịu dàng của cậu khiến không ít khách sộp tiêu tiền như nước, mỗi lượt trích phần trăm đều là con số đáng kể.

Thịnh Dương rốt cuộc đã tích cóp đủ tiền học phí đại học.

Ngày thứ tám đi làm, cậu vừa rót rượu cho một phòng khách thì chợt nghe bên cạnh truyền tới một âm thanh mỏng manh run rẩy: “Đừng…”

Cậu lập tức quay đầu nhìn qua cánh cửa phòng bao đang khép hờ.

Một thiếu niên mặc đồng phục quán bar, dáng vẻ nhỏ bé gầy yếu đang quỳ dưới sàn, hai mắt ngấn lệ, giọng nghẹn ngào:

“Em thật sự... không thể uống nổi nữa…”

Một giọng nam trầm khàn cất lên, đầy thô bạo và trịch thượng:

“Không uống nổi? Tao uống rượu giá năm vạn, mày làm đổ hết, định bồi bằng cách nào?”

Thiếu niên cắn môi, nước mắt như hoa lê rơi rụng: “Em sẽ đền cho ngài...”

Gã mặt thẹo nhe răng cười, ánh mắt ác liệt: 

“Đền? Tao không cần tiền. Hoặc là uống hết số rượu còn lại, hoặc là... để tụi tao chơi đùa vài cái.”

Thiếu niên hoảng hốt, tay chân run rẩy.

Thịnh Dương cau mày.

Cậu nhận ra cậu bạn này – mới vào làm trước mình hai ngày, gia cảnh nghèo khó, còn có đứa em bệnh nặng cần tiền chạy chữa. Chắc chắn vì gấp gáp xoay tiền nên mới nhẫn nhịn chịu đựng đến mức này.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Thịnh Dương đẩy cửa bước vào, ánh mắt sắc lại:

“Đừng làm khó cậu ấy. Tôi là quản lý ở đây.”

Thiếu niên ngước nhìn cậu, nước mắt tức thì rơi xuống như không kìm được.

Thịnh Dương đỡ cậu bạn dậy, nhỏ giọng: “Cậu đi tìm quản lý. Nhanh lên.”

Thiếu niên run rẩy gật đầu, khẽ khàng nói: “Cảm ơn...”

Mấy gã đàn ông trong phòng lập tức chuyển ánh mắt về phía Thịnh Dương. Gã mặt thẹo nheo mắt, nhìn cậu từ đầu đến chân không che giấu sự đánh giá trắng trợn – từ chiếc eo nhỏ lưng thon đến làn da trắng như sứ.

Một gã huýt sáo, cười hô hố: “Ồ? Lại thêm một người đẹp.”

Cánh cửa bị đẩy bung ra hẳn, Thịnh Dương trầm giọng: “Các người định làm gì?”

Gã mặt thẹo nhếch mép: “Thích làm anh hùng lắm đúng không?”

Gã chỉ tay vào bàn, nơi có hơn mười chai rượu mạnh xếp thành hàng. 

“Uống hết đống này đi. Tao không bắt đền nữa. Đơn giản ha?”

Cậu thiếu niên phía sau hoảng sợ, vội vàng nói: 

“Không được! Là rượu mạnh, uống một chai thôi cũng đã chịu không nổi…”

Nhưng còn chưa kịp cản, Thịnh Dương đã thản nhiên đáp: “Được thôi.”

Cậu cầm lấy một chai, không do dự ngửa cổ tu một hơi.

Không khí trong phòng đột nhiên sôi sục, tiếng cười la ó vang lên, có kẻ còn lén lấy điện thoại quay lại cảnh tượng đó.

Thiếu niên gương mặt thanh tú, làn da trắng muốt, cổ họng chuyển động theo từng ngụm rượu. Một dòng chất lỏng màu hổ phách chảy men theo cằm cậu, thấm vào cổ áo, trông vừa xinh đẹp vừa khiến người ta không dám rời mắt.

Uống hết chai đầu tiên, thân thể Thịnh Dương đã bắt đầu nóng lên. Má cậu ửng đỏ, nhưng tay vẫn tiếp tục cầm lấy chai thứ hai, lặp lại động tác y như vậy.

Đến chai thứ ba, ánh mắt của Thịnh Dương bắt đầu mơ hồ, hơi thở nặng dần.

Gã mặt thẹo định đưa tay chạm vào người cậu – nhưng chưa kịp chạm, cả cánh tay đã bị Thịnh Dương phũ phàng gạt phăng ra.

Ngay sau đó, một mùi hương nồng đậm, ngọt ngào nhưng sắc bén đột ngột tràn ngập cả căn phòng – là tin tức tố của một Alpha cường thế.

Khí thế như nhấc bổng toàn bộ không khí xung quanh.

Gã mặt thẹo đứng sững, vài kẻ khác trong phòng cũng là Alpha, nhưng trong khoảnh khắc đều cảm thấy cổ họng khô rát, dạ dày cuộn lên – hoàn toàn bị tin tức tố áp chế.

Thịnh Dương mặt đỏ bừng, giọng khàn khàn nhưng cứng rắn: “Đừng... chạm vào tôi.”

Cậu vẫn cố gắng với tay lấy chai rượu thứ năm, nhưng lúc ấy, cửa phòng bao vang lên tiếng gõ dồn dập.

Là quản lý – vì thấy Thịnh Dương và cậu bạn kia đi lâu không về, cảm thấy bất thường, nhất là khi phát hiện hương tin tức tố Alpha nồng nặc phát tán từ trong phòng.

Mọi người trong phòng lặng ngắt như tờ. Gương mặt Thịnh Dương trắng nõn, thân thể gầy mảnh, thoạt nhìn như một Omega ngoan ngoãn không có sức phản kháng – nhưng tin tức tố lại ép cho cả đám không thở nổi.

Thịnh Dương hơi lắc lư, vẫn còn cố cầm lấy chai rượu thứ năm, nói nhỏ, gần như thì thầm: 

“Đây là... chai thứ năm. Tôi uống xong…”

Lời còn chưa kịp nói xong, tay Thịnh Dương đã bị người giữ lại.

Cậu quay đầu, đôi mắt đỏ bừng vì men rượu chạm ngay ánh nhìn lạnh buốt như băng của Bùi Xuyên.

Người đàn ông mặc sơ mi đen, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt góc cạnh ấy như rạch từng vết sắc lạnh vào không khí. Hắn cúi đầu liếc Thịnh Dương từ trên xuống dưới, trong mắt không có một tia ấm áp nào – chỉ có trào phúng lạnh lùng:

“Đây là quy củ ở chỗ các người à? Ép người uống rượu đến phát tin tức tố?”

Chủ quản vội vàng bước tới, mồ hôi túa ra đầy trán:

“Bùi tổng, việc này là ngoài ý muốn... hoàn toàn là hiểu lầm...”

Thiếu niên bị ép lúc nãy cũng hoảng hốt đứng ra:

“Không phải lỗi của cậu ấy! Là do em bất cẩn làm vỡ một chai rượu. Tiểu Dương chỉ... chỉ muốn giúp em thôi...”

Bùi Xuyên hừ lạnh một tiếng, mắt liếc qua từng người:

“Nhân viên của các người hình như ai cũng rất biết ‘cảm động thay’ nhỉ?”

Chủ quản không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng đưa cho Thịnh Dương một ống ức chế tề.

Thịnh Dương khi nãy còn toát ra khí thế Alpha ép người đến nghẹt thở, lúc này lại ngoan ngoãn như một đứa nhỏ làm sai, cúi đầu nhận lấy thuốc. Bàn tay cậu khẽ run – có lẽ vì chưa từng tự tiêm ức chế tề, ánh mắt cậu vô thức hướng về phía Bùi Xuyên, trong mắt là chút bối rối, bất lực.

Bùi Xuyên híp mắt, khẽ nhếch môi: “Chậc…”

Hắn xoay người bỏ đi, sải bước không chậm.

Thịnh Dương nhìn theo bóng lưng ấy – dáng hình lạnh lùng, mạnh mẽ ấy đột nhiên chồng lấp lên bóng lưng quen thuộc năm nào… Cái ngày Bùi Xuyên rời khỏi cậu, mười mấy năm trước, cũng lạnh lùng vô tình như vậy.

Tim cậu như bị bóp nghẹt. Không kịp suy nghĩ, Thịnh Dương lao lên phía trước, gắt gao nắm lấy tay hắn.

Không gian phút chốc như đông cứng lại.

Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hai người – biểu cảm trở nên vi diệu, ngạc nhiên, nghi ngờ, thậm chí... bát quái.

Bùi Xuyên cũng hơi sững lại.

Phản xạ đầu tiên của hắn là muốn rút tay về – nhưng thiếu niên lại đang cúi đầu, cả người run nhẹ, giống hệt một con mèo ướt rượt trong mưa. Nếu lúc này hắn giằng ra, e rằng người kia sẽ lập tức bật khóc tại chỗ – thật mất mặt.

Nghĩ vậy, hắn đành để mặc cho cậu nắm tay.

Sau khi Bùi Xuyên rời đi, không khí trong phòng mới dần trở lại bình thường. Đám người ban đầu còn hằm hè gây chuyện cũng ỉu xìu rút lui.

Lúc này, Cố Nam xuất hiện, bước ra từ hành lang, cười nhàn nhạt: “Điện thoại, lấy ra.”

***

Trong đầu Thịnh Dương là một mảng hỗn loạn. Cậu chỉ nhớ bàn tay mình nắm chặt lấy Bùi Xuyên, bị hắn dắt đi như ngày còn nhỏ.

Khi đó, cũng là bàn tay này, dẫn cậu băng qua đường, dắt cậu đi giữa sân trường rộng lớn, dắt cậu đi qua mười mấy năm thanh xuân. 

“Anh ơi…”

Tiếng gọi khẽ khàng thoát ra từ môi Thịnh Dương, mang theo chút men say, chút ủy khuất như con nít.

Bùi Xuyên nghe vậy, tim khẽ run. Trong lòng lại cười lạnh – không biết cái cách gọi “anh” này đã được cậu dùng với bao nhiêu người khác, vừa dịu dàng vừa khơi gợi, như câu hồn đoạt phách.

Hắn không trả lời, chỉ kéo Thịnh Dương vào một phòng bao trống, vứt ống ức chế tề lên bàn: 

“Tự xử lý đi.”

Thịnh Dương cúi đầu, tay cầm ống thuốc mà run rẩy.

Không biết là do men rượu hay tâm lý, tay cậu lóng ngóng không giữ nổi, ống thuốc rơi xuống sàn, vỡ tan.

“Chát—!”

Bùi Xuyên nhíu mày, mặt sầm xuống, nghiến răng:

“Cậu cố ý phải không? Tôi vứt cậu lại đây, cậu tin không?”

Hắn vốn chỉ định đến đây gặp mặt bạn bè, không ngờ lại bắt gặp Thịnh Dương đang làm việc ở một nơi như thế này – ánh đèn mờ ảo, tiếng cười nhả nhớt, phục vụ rượu bàn theo kiểu tiếp khách bán thân không khác gì ranh giới giữa giải trí và dơ bẩn.

Càng nghĩ, sắc mặt hắn càng tệ. Một thiếu niên biết dụ dỗ như thế, biết làm nũng, biết gọi “anh” bằng giọng thỏ thẻ. Thì ra là do lớn lên như thế này.

Bùi Xuyên mím môi, ánh mắt càng thêm tối sầm.

Khoảng thời gian này, Thịnh Dương vốn đã nghẹn ấm ức trong lòng, lại thêm đang vào kỳ dễ cảm, cả người như mất hết sức lực, nội tâm mềm yếu đến mức chỉ cần một câu nói nặng cũng đủ khiến cậu sụp đổ.

Vừa nghe Bùi Xuyên nói vậy, nước mắt lập tức trào ra như suối, rơi từng giọt từng giọt lớn xuống nền nhà lát gạch lạnh lẽo.

Bùi Xuyên bị cậu dọa sững sờ.

Cái người lúc nào cũng bày ra dáng vẻ mềm mại dụ dỗ, làm nũng kiểu cách này... sao lại khóc thật?

Thịnh Dương uống không ít rượu, lại vừa mới bị tin tức tố đánh úp vào lúc không phòng bị, thứ dục vọng bản năng của một Alpha khiến cậu sinh ra một loại can đảm mơ hồ — cậu ôm lấy eo Bùi Xuyên, giọng nói mơ màng, mang theo men rượu: “Anh ơi... em không cố ý...”

Khuôn mặt cậu đỏ bừng vì dễ cảm kỳ, đôi mắt đào hoa vốn đã xinh đẹp, lúc này ngấn nước, ánh nhìn mông lung như muốn cuốn lấy cả người Bùi Xuyên.

Môi cậu hơi nghiêng, định áp sát lên má hắn, Bùi Xuyên theo bản năng nghiêng đầu tránh đi.

Nhưng động tác né tránh ấy lại khiến biểu cảm của Thịnh Dương càng thêm tủi thân. Như thể người từng được yêu thương giờ bị chính tay người kia đẩy ra.

Cậu khẽ nghẹn ngào, giọng khàn khàn:

“Anh ơi... em khó chịu lắm…”

Bùi Xuyên hít sâu một hơi. May mà hắn là Beta, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố. Trong lòng lạnh đi một nửa, hắn hờ hững nói: “Tự làm tự chịu.”

Thịnh Dương rõ ràng không hài lòng với đáp án này. Cậu khóc không ngừng, nước mắt rơi từng giọt trên gò má đỏ hồng, nói như trách móc:

“Anh về rồi... sao lại hung dữ với em như vậy…”

Rõ ràng trước kia luôn nắm tay cậu thật nhẹ nhàng, vỗ đầu an ủi, lau nước mắt cho cậu, dịu dàng nói "đừng khóc"... Vậy mà bây giờ, vừa về đã trở nên xa lạ đến vậy.

Bùi Xuyên chỉ im lặng nhìn cậu — nội tâm không chút gợn sóng.

Người này... thật biết diễn trò.

Còn nói “sau khi trở về”? Hắn và cậu trước đây vốn chẳng thân thiết đến vậy. Không hổ là Alpha biết bán cảm xúc, đến kỳ dễ cảm mà cũng có thể biên sẵn kịch bản để tự đẩy mình vào vai nạn nhân.

Đúng là loại người chuyên dùng thủ đoạn để khiến người khác thương hại.

Thế nhưng... ánh mắt Bùi Xuyên dần tối lại.

Thịnh Dương khóc đến thật sự đáng thương. Mái tóc rối, khuôn mặt ửng đỏ, nước mắt dính quanh hàng mi dài. Sau khi bị hắn đẩy ra, cậu lại như con cún nhỏ ấm ức, nhẹ nhàng dụi mũi vào cổ hắn, mùi rượu và mùi pheromone nhàn nhạt trộn vào nhau — ấm nóng, mềm mại, lượn lờ quanh mạch máu.

Cậu nức nở, ghé bên tai hắn, nói khẽ: “Anh ơi... em muốn hôn anh…”

Giọng nói khàn khàn, khẽ run, mang theo một thứ gợi cảm khiến người ta tê rần sống lưng.

Bùi Xuyên bị cậu ôm chặt, hơi thở rối loạn.

Nhưng trong đầu lại hiện lên câu nói kia của Hạ Kinh Niên:

“Hắn ở trên giường rất ngoan.”

Hình ảnh kia lập tức khiến toàn thân Bùi Xuyên bừng lửa giận.

Hắn bất ngờ đưa tay bóp chặt hai má Thịnh Dương, buộc cậu phải ngẩng mặt lên nhìn mình. Giọng nói lạnh đến cực điểm:

“Rốt cuộc... tôi là người thứ mấy trong số những gã đàn ông của cậu?”

Câu hỏi tàn nhẫn như một cú tát giáng thẳng vào mặt.

Thịnh Dương hơi sửng sốt, nhưng rồi lại ngơ ngác nhìn hắn — trong mắt chỉ có mỗi người trước mặt.

Đôi mắt đỏ hoe, hàng mi khẽ run. Cậu khẽ lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời:

“... Là người đầu tiên.”

Giọng nói như thề nguyền, như thành thật đến mức không thể nghi ngờ.

Thịnh Dương lại lặp lại lần nữa, từng chữ như đâm vào tim người đối diện:

“Anh... anh là người đầu tiên của em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play