Thịnh Dương trở lại phòng, vừa xoay người một cái đã nằm xuống giường, nhưng lăn qua lộn lại thế nào cũng không tài nào chợp mắt được.
Mấy hôm nay bên cạnh lúc nào cũng có Bùi Xuyên kề cận, cậu đã quen với việc vô tư kéo tay áo người kia, thậm chí ôm cánh tay ngủ cả đêm. Vậy mà hôm nay bên người lại trống vắng lạnh lẽo, khiến lòng cậu như hụt mất một điều gì.
Rõ ràng mới chỉ vừa cùng nhau đi siêu thị, ở bên nhau vẫn còn vui vẻ như thế, vậy mà lúc này Thịnh Dương lại cảm thấy toàn thân như phủ đầy mây đen.
Cậu nằm nghiêng, bởi vì bụng đã có chút nặng, nằm ngửa khiến hô hấp cũng bị đè ép, không còn thoải mái như trước.
Căn biệt thự im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió lướt qua hàng cây bên ngoài. Nhưng chính cái tĩnh lặng ấy lại khiến Thịnh Dương càng thêm khó ngủ, cậu cảm thấy bản thân thật cô độc.
Tồi tệ hơn nữa là, cậu phát hiện khi không nghe thấy mùi hương của Bùi Xuyên, cả người liền bồn chồn bất an. Rõ ràng không phải tin tức tố, vậy mà cậu lại đắm chìm trong mùi hương ấy đến nghiện ngập.
Nhưng dạo này cậu đã làm phiền Bùi Xuyên quá nhiều, giờ lại còn đòi hỏi như thế, chẳng phải rất ích kỷ sao? Dù sao Bùi Xuyên cũng còn công việc phải xử lý, cũng cần có không gian cho riêng mình, không thể lúc nào cũng dính lấy cậu được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT