Khi Úc Khanh cùng Tạ Lâm Uyên ra khỏi khách điếm, làn gió xuân ấm áp thổi qua gương mặt, cành liễu khẽ đung đưa nhẹ nhàng. Úc Khanh đề nghị mình tự đi bộ ra khỏi khách điếm, nhưng Tạ Lâm Uyên một mực không đồng ý, trực tiếp bế nàng đặt lên xe.
Nàng nhanh chóng nguôi giận. Dịch Thính Tuyết không bị thương, lại còn được thăng quan, giải tỏa nỗi lo về sau, làm quan lại được Thiên Tử tán thành. Đây là chuyện tốt, nàng hà tất phải so đo với Tạ Lâm Uyên?
Người này cứ thích làm trò. Nàng đúng là không nên tin những lời ma quỷ hết lần này đến lần khác của hắn.
Chẳng hạn như vết thương ở chân của nàng cần phải thay thuốc mỗi ngày. Việc tháo băng gạc thì không sao, nhưng khoảnh khắc bôi thuốc là khó chịu nhất. Cảm giác lạnh lẽo, đau đớn, ngứa ngáy, như một đàn kiến đang gặm nhấm vết thương. Mỗi khi Úc Khanh thấy hắn kéo ngăn kéo đựng thuốc ra, nàng liền cắn chặt răng, như chờ đợi đao phủ chém đầu.
Có lần, Tạ Lâm Uyên cầm thuốc mỡ ngồi xuống bên sập, kéo mắt cá chân của nàng đặt lên đùi mình, từ từ cởi bỏ băng gạc, cười như không cười mà đánh giá gương mặt nhăn nhó của nàng, rồi đột nhiên trêu chọc: “Nàng thật là có thể ngủ, đến cả ghèn mắt cũng ngủ ra được.”
Úc Khanh thoáng chốc đỏ bừng mặt, che mắt dụi dụi hồi lâu.
“Vẫn còn kia mà.” Tạ Lâm Uyên chỉ vào mắt phải của nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play