Úc Khanh hối hận vì đã cắt Thủ Lung. Lỡ ngày nào đó chọc giận Mục Trì, ít nhất trên đầu còn có thứ gì đó, vãn hồi được chút tình nghĩa.
Làm một bộ khác thì không kịp rồi, nàng sai tì nữ đi Bạch Tứ mua đôi Thủ Lung đẹp nhất, còn mình thì tùy tiện may hai đường. Tì nữ muốn ở lại Mục phủ, không đi cùng nàng, nên nàng cũng không sợ bị phát hiện.
Đêm đó nàng lấy cớ may Thủ Lung, mà thật ra là đang may lá vàng vào quần áo. Thế nên mãi đến nửa đêm mới đặt kim chỉ xuống, rúc vào trong chăn. Vẫn chưa ngủ hẳn, bên giường đã có cảm giác lún xuống. Tạ Lâm Uyên mỗi khi đến, không vội vàng ôm nàng, mà luôn nằm lặng lẽ đợi hơi lạnh quanh mình tan đi, rồi mới rướn người sang.
Đêm nay Úc Khanh ngủ đặc biệt không yên, trong lòng tích đầy những tạp niệm lung tung rối loạn, đơn giản mở miệng hỏi: “Ngài mỗi ngày đều đến không mệt sao?”
“Vẫn chưa ngủ?” Hơi thở Tạ Lâm Uyên hơi trầm xuống, hỏi lại, “Nàng mỗi ngày ở Mục phủ không mệt sao?”
Úc Khanh không trả lời, nàng duy nhất hôm nay không muốn cãi nhau với hắn.
“Ngài kể cho ta nghe về Mục Trì người này đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play