Mục Phóng Vân thấy nàng cười không ngừng, trong lòng dường như rung động, muốn mở miệng hỏi nhưng lại ngượng ngùng, sợ nàng cho rằng hắn quá càn rỡ, cứ thế đăm đăm nhìn lên lưng ngựa của nàng.
Úc Khanh thu lại tiếng cười.
Mục Phóng Vân căn bản không hiểu biết nàng, nói gì đến ái với thích, nhiều nhất cũng chỉ là thấy sắc nảy lòng tham mà thôi. Nhưng thiếu niên này có tấm lòng chân thành, không vướng bận tranh giành quyền thế. Tựa như năm đó cùng Ôn Hòa nghe tuyết kết bạn đồng hành, lẽ nào thật sự là nhìn trúng tiền đồ của nhau sao?
“Ta đã nói rồi, nếu phụ thân ngươi không muốn ngươi kết giao với ta, vậy chúng ta cứ cắt đứt quan hệ. Ta không cần ai phải vì ta mà quỳ từ đường, ta không gánh nổi đại lễ này. Còn những phiền toái trên người ta, cũng không cần ngươi phải giải quyết, đó không phải chuyện của ngươi, ngươi cũng đừng hỏi đến. Nếu thật sự có lúc thích hợp, ta sẽ tự nói cho ngươi mọi chuyện.”
Mục Phóng Vân ngẩn người: “Vậy ta có thể làm gì?”
Úc Khanh kinh ngạc nói: “Ngươi vừa mới còn nói……”
Thấy nàng khó hiểu nghi hoặc, Mục Phóng Vân chợt nhận ra mình đã nói một đống lời ngốc nghếch, mặt bỗng chốc đỏ bừng, đáy lòng lại có sự mong chờ nóng lòng muốn thử: “Đúng vậy, ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với ngươi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play