Qua năm sau, Lâm Thính cùng Hạ Đồ Xuyên trở về Kỷ huyện một chuyến, nhưng vận không được tốt, buổi tối nhiệt độ đột ngột hạ thấp, đường núi đóng băng nên cấm thông hành nên hai người bị kẹt lại trong huyện thành.
Kỷ huyện nằm ở vùng cao hơn so với mặt biển, mỗi mùa đông đều đóng băng. Rõ ràng lúc xuất phát từ Quỳnh Giang, nhiệt độ vẫn chưa lạnh lắm, mà tới nơi đã bị phong tỏa giao thông.
Lúc đó, Lâm Thính đang tựa bên cửa sổ khách sạn nhìn bầu trời xám xịt ngoài kia, gương mặt đầy lo lắng.
Hạ Đồ Xuyên từ phía sau ôm lấy cậu, dịu giọng an ủi: “Nhiều nhất ba ngày là hết lệnh cấm rồi, đừng lo.”
Lâm Thính thở dài, thả lỏng người dựa vào lòng hắn, ngửa đầu hỏi: “Trong huyện này có gì vui không?”
Hạ Đồ Xuyên hôn lên trán cậu, giọng nhẹ nhàng: “Không so được với Quỳnh Giang, nhưng vùng ngoại thành có hồ nước, lúc trời lạnh mặt hồ sẽ đóng băng có thể ra trượt băng.”
Tâm trạng Lâm Thính tốt lên chút xíu, cậu xoay người vùi mặt vào lòng Hạ Đồ Xuyên, giọng ủ rũ: “Vậy mai mình đi xem đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play