Buổi tối hôm đó, Lâm Thính và Hạ Đồ Xuyên ngủ chung một phòng, cô cô thì ở căn phòng sát bên, còn bác tài thì ở riêng một phòng.
Lâm Thính nằm quay lưng lại, không nói một lời. Cậu vẫn còn bực chuyện lúc nãy Hạ Đồ Xuyên bảo cậu về lại Quỳnh Giang.
Hạ Đồ Xuyên ngồi ở mép giường, khẽ thở dài rồi gọi khẽ: “Lâm Thính?”
“Giờ tôi không muốn nói chuyện với cậu.” Giọng Lâm Thính nặng nề.
Hạ Đồ Xuyên nằm xuống, cách cậu một khoảng ngắn, mắt dõi theo làn da trắng ngần ở sau gáy cậu, nhỏ giọng nói: “Cậu nghe tôi nói hết đã rồi muốn đi hay không thì quyết sau, tôi không ép mà chỉ là… gợi ý thôi, được không?”
“Tôi không muốn nghe, cũng không muốn đi.” Lâm Thính cự tuyệt thẳng.
Hạ Đồ Xuyên do dự giây lát rồi đưa tay ôm lấy cậu từ phía sau, giọng hắn nhỏ đi: “Chắc tôi sẽ phải ở lại khá lâu, lỡ ảnh hưởng đến việc ôn tập của cậu thì tôi sẽ tự trách bản thân lắm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT