Tối hôm sau, tan tiết tự học buổi tối, Lâm Thính cùng Hạ Đồ Xuyên liền dựa theo định vị mà Quả Mận Hào gửi tới để đi đến. Quán ăn rất gần chung cư, hai người chuẩn bị đi bộ sang.
Hai ngày nay thời tiết cực lạnh, Lâm Thính quấn mình chặt như bánh chưng, nửa khuôn mặt vùi trong khăn quàng cổ chỉ để lộ đôi mắt có lông mi ướt nhẹp vì khí lạnh.
Cậu đút tay trong túi áo, thỉnh thoảng lại vươn tay ra hứng một bông tuyết, nhưng ngay sau đó sẽ bị Hạ Đồ Xuyên ở bên cạnh nhắc nhở: “Tay lạnh rồi đó.”
Lâm Thính vẫy vẫy tay, ngoan ngoãn nhét tay lại vào túi. Mũ len ướt nhẹp vì tuyết tan, sợi len mềm xẹp xuống, ngay cả hai cái tai gấu nhỏ cũng không đứng thẳng nổi.
Từ đằng xa cậu đã thấy Sở Thiên Dương đang đứng trước cửa tiệm ngó quanh ngó quất, vội vàng rút mặt ra khỏi khăn quàng cổ gọi lớn: “Sở Thiên Dương!”
Sở Thiên Dương quay đầu lại nhìn, giơ tay lên chào xem như đáp lời.
Sau khi Lâm Thính và Hạ Đồ Xuyên bước đến gần, hắn hỏi: “Sao chậm vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play