Bước chân dừng lại cả hai bị chặn lại giữa chừng, một lão giả đứng trước đám người nhìn họ.
"Mày chắc là không ai nhận ra chứ." Hai người nói nhỏ với nhau.
"Ăn có thể ăn bậy nhưng mày không thể nghi ngờ khả năng của tao."
Động tĩnh này cũng thu hút Lý Yến cùng Thương Cẩn Huyền.
Như thể chứng minh suy đoán là đúng ông lão phía trước lên tiếng.
"Đúng là nhìn thì không thể nhận ra ngay cả ta cũng chút nữa bị lừa, nhưng hơi thở là thứ không thể thay đổi."
Nàng như nhớ ra điều gì lảnh tránh ánh mắt oán trách của Mặc Cảnh.
"Sống hơn chục năm ở thế giới chủ nghĩa duy vật tao quên mất bây giờ đang ở thế giới tu tiên."
Hắn bất lực trước cảnh tượng này, đúng là thế giới tu tiên thì điều gì cũng có thể xảy ra.
Đâm lao thì chỉ có thể theo lao thôi.
Hai người nhìn nhau chuẩn bị bắt đầu kế hoạch.
"Vừa hay Cẩn Huyền cũng ở đây, hai đứa có thể gặp nhau. Chuyện con bỏ trốn ta cũng có thể cho qua."
Thương Cẩn Huyền đi đến nhìn cảnh tượng trước mặt, chỉ thấy một thiếu niên tóc đen đường nét khuôn mặt vô cùng tinh sảo, đôi môi đỏ thắm đáng đứng đó.
Nghe cuộc nói chuyện xem ra đây là vị hôn phu trên danh nghĩa kia của hắn.
Lý Yến hoang mang nhìn họ không hiểu câu chuyện ra sao.
"Vừa hay phụ thân, hài nhi cũng có chuyện cần nói. Chuyện hôn ước chỉ là lời nói lúc con chưa ra đời. Hơn nữa hai bên không có tình cảm chắc chắn không thể hạnh phúc, vậy nên hôn ước này nên hủy bỏ đi."
Mặc lão gia tử tức giận không thôi.
"Con nói không tính, chuyện hôn nhân không phải do con quyết định. Đó là mong ước của mẹ con lúc lâm chung. Không muốn cũng phải muốn."
Đến nước này chỉ có thể đánh trực diện thôi.
"Con đã có người mình thích rồi, nàng rất tốt, con không thể phụ nàng." Hắn kéo kéo nàng bắt đầu diễn kịch.
Không ngờ mười mấy năm cuộc đời nàng cũng phải diễn bạch liên hoa rồi.
"Ta...ta và Mặc Cảnh ca ca lưỡng tình tương duyệt, cả hai đã hẹn thề với nhau, xin ngài hãy thành toàn cho chúng ta." Vừa nói nàng vừa e dè nhìn về phía mọi người xung quanh.
Cái diễn xuất này, đúng là bạn tao. Mặc Cảnh dơ ngón cái khen nàng.
Lúc này trên trời như có cái gì rơi xuống tốc độ vô cùng nhanh, cùng tiếng hét thất thanh.
Nàng nhanh chóng kéo Mặc Cảnh lùi lại, đám người đồng loạt giơ vũ khí chuẩn bị chiến đấu.
"Rầm" vật thể đó rơi xuống làm lõm một mảnh đất.
Cậu ngẩng đầu lên thấy có người chữa kiếm về phía mình, Mặc Cảnh cùng Vân Thiên Nguyệt nhìn kỹ lại, mẹ nó. Đây không phải thằng bạn nối khố của họ sao.
"Hoa hoa à, mày...không sao chứ"
Hoa Tử Diệp nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt rồi nhìn người vừa gọi mình như suy tư gì đó.
"H2 + O2" Nàng như biết được suy nghĩ của Hoa Tử Diệp vô cảm nói.
"H2O"
"Mây và trăng" Nàng nói tiếp.
Hắn như đã nhận ra điều gì đó đứng dậy ôm lấy nàng.
"Tao nhớ mày quá, mày không biết đâu lúc đến đây tao đã gặp những gì"
Đám người ngơ ngác nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Cô ta như vậy mà con..."
Mặc Cảnh đỡ chán, xem ra không thể nói chuyện hủy hôn được rồi.
"Chạy" hắn hô một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi.
Nàng nhanh chóng kéo lấy Hoa Tử Diệp chạy theo phía sau.
"Sao thế" đột ngột bị kéo đi, Hoa Tử Diệp vẫn chưa định hình được chuyện gì.
"Nãy tao với nó diễn vở tình thâm để hủy hôn, ai ngờ mày rơi từ trên trời xuống. Giờ không chạy để đến mai à."
Đám người truy đuổi sát sao, ông không ngờ chỉ vì hủy hôn mà con trai mình có thể bày ra vở kịch này, nếu không phải vừa rồi có người xuất hiện ông đã đánh gãy chân nó rồi.