Bên dưới không biết từ bao giờ đã ồn ào náo động, hẳn là đánh nhau đến đoạn cao trào.

Xung quanh đài cao là các cấp bậc trưởng lão cùng các thế gia đang ngồi thưởng thức trận chiến, mỗi người đều có đánh giá riêng.

Nàng cặm cụi viết gì đó trên giấy, đó là tên cũng như đặc điểm nhận dạng của từng người.

"Mày viết cái này làm gì". Hắn không hiểu nổi hành động của con bạn mình.

"Mục tiêu cần tránh xa". Nói xong nàng lại bắt đầu viết.

Hắn nhìn qua hình như có cả vị hôn phu chưa gặp mặt kia của mình, đúng là nên tránh thật.

Hắn khoanh tròn lấy tên người đó, rồi nói với nàng, nàng gật đầu tán thành.

"Tránh thì tránh, nhưng mày nghĩ ra cách từ hôn chưa. Dù sao cũng không thể trốn mãi được."

Mặc Cảnh thở dài, có cách đã chẳng trốn đông trốn tây. Nếu có cách thì tốt rồi.

Ánh mắt lóe sáng, ý nghĩ này không tồi, dù sao cũng là bạn bè hơn mấy chục năm rồi. Mặc Cảnh tươi cười nhìn nàng, trong ánh mắt chứa đựng sự hiền từ.

"Này, không phải là mày muốn cái đó chứ" nàng như hiểu ra suy nghĩ của Mặc Cảnh giật giật khóe miệng.

"Chính là cái đó đấy" đúng là không phải bạn thì không cùng sóng não mà.

"Tao sao cũng được, nhưng mà cha mẹ mày có chấp nhận được không thôi. Liệu mày có ngủm thêm lần nữa không."

Hắn bịt miệng nàng lại: "Đừng có rủa tao, mày tin tao kéo mày ngủm chung không."

"Xí" làm như chưa chết bao giờ.

Lúc này trận đấu cũng kết thúc, thay vào đó là các tông môn bắt đầu sàng lọc nhận đệ tử.

Hai người cũng không còn gì để xem nên bắt đầu trở về.

"Tao nghĩ nên đi nơi khác thôi, ở đây bị dán đầy truy nã rồi. Tao không muốn lúc nào cũng phải mặc như này ra ngoài đâu."

"Đẹp thế còn gì, nhưng mà đúng là không nên ở lâu."

Sau một lúc cân nhắc, hai người quyết định tối nay xuất phát luôn để tránh đêm dài lắm mộng.

Lúc này đám người truy đuổi họ cũng ở gần đây, mặc dù bây giờ ngoại hình của họ khác trước kia nhưng vì để không lặp lại sai lầm hai người vẫn chọn đi qua nới vắng một chút tránh gây chú ý.

"Cái đám này bám theo giai thật" Mặc Cảnh bực bội trong lòng.

"Tao tưởng có mỗi tao bị là ghê lắm rồi, không ngờ mày cũng bị, đúng là cái hôn ước rắc rối."

Nhưng ông trời sẽ không chiều lòng ai, luôn có những điều không mong muốn luôn luôn xảy ra chỉ vì ngăn cản ước muốn của ai đó. Bây giờ cũng như vậy, tuy tránh được đám người truy nã nhưng không tránh khỏi ngoài ý muốn.

Một người cao lớn trang nhã, ánh mắt tươi cười đứng trước họ. Lý Yến, thủ tịch đệ tử Nguyệt Tịch Tông.

"Xin hỏi, đường đến Vạn Lâu Các đi hướng nào." hắn lúng túng hỏi hai người trước mặt. Chuyện hắn mù đường bẩm sinh không phải ai cũng biết, từ lúc sinh ra chỉ có loanh quanh ở nhà cùng tông môn sau khi tu luyện cũng không bước chân ra ngoài.

"Ngại quá, chúng ta mới đến đây cũng không biết đường đến đó." Nói rồi cô kéo Mặc Cảnh đi rồi tạm biệt Lý Yến.

Hắn níu lấy tay áo cô lúng túng nói: "Cái...cái đó, vậy có thể chỉ ta hướng đến trung tâm thành Thiên Khải không."

Như nhận ra hành động của mình không đúng, hắn vội vàng rụt tay lại.

Mặc Cảnh cùng Vân Thiên Nguyệt Nhìn nhau.

"Được thôi, nhưng chúng ta chỉ có thể đưa ngươi đến đó, còn chuyện khác thì ngươi phải tự tìm cách."

Hắn gật đầu lia lịa, cảm ơn hai người rồi nhanh chóng đi theo.

"Tao nghi ngờ về vấn đề chọn đệ tử của mấy tông môn lớn quá, không biết lúc đánh nhau như nào chứ bây giờ nhìn thủ tịch Nguyệt Tịch Tông..." không biết nên nói gì luôn.

"Tông môn lớn được bao bọc là bình thường, nhưng đến nỗi không biết đường như này thì đúng là nên đánh giá, lúc đánh nhau đuổi theo kẻ thù có khi lại lạc luôn kẻ thù cũng nên."

Lý Yến là Nguyên Anh đỉnh có thể nghe thấy được cuộc trò chuyện của hai người nhưng hắn cũng không còn cách nào, hắn bị mù đường bẩm sinh, hắn cũng rất thất vọng về khả năng này của mình.


Hơn nữa còn mắc chứng sợ giao tiếp, lúc nãy đi hỏi đường cũng là lấy hết can đảm mới dám đi.

Nếu không khả năng mọi người trở về hết rồi hắn cũng không biết năm tháng nào mới tìm được đường về tông môn.

"Sư huynh, huynh đây rồi. Làm đệ lo lắng nãy giờ." thiếu niên chạy lại, thanh sắc tông phục trên người thanh thoát cùng nhan sắc ưa nhìn.

"Cảm ơn hai vị đã đưa ta đến đây" hắn cúi đầu đưa tay hành lễ.

"Đa ta hai vị đã đưa sư huynh của ta trở lại." thiếu niên môi hồng răng trắng cười lên trông rất đẹp.

"Vậy chúng ta đi đây, không hẹn gặp lại." Nàng dứt khoát bước đi không ngoảnh đầu lại, Mặc Cảnh chậm rãi theo sau.

Không phải là nên hẹn gặp lại sao? Vậy nghĩa là sao. Hắn không hiểu.

"Về rồi" giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Cẩn Huyền huynh" hắn nhẹ gật đầu nhìn người trước mặt.

Mặc Cảnh có chút khựng lại, cái giọng nói này không sai đi đâu được, vị hôn phu kia của hắn. Tuy chưa gặp mặt nhưng hắn có nghe qua giọng nói này lúc đi tìm phụ thân hủy hôn, cuối cùng không thành mới phải trốn đi.

Nàng thấy hành động Mặc Cảnh không được tự nhiên nhìn lại thì thấy một người ung dung đứng đó. Thương Cẩn Huyền kẻ bị khoanh tên đó.

Thấy bạn mình như vậy nàng nhanh chóng nắm tay kéo hắn bắt đầu đi nhanh.

"Lo gì chứ, cũng chưa gặp mặt, sẽ không bị nhận ra đâu."

Nói thì nói vậy nhưng vụ trốn hôn mà còn gặp người bị trốn hôn cũng ngượng ngùng lắm chứ.

"Chắc hôm nay tao chưa xem lịch!" Mặc Cảnh nhìn trời 45° cảm thán.

Bước chân dần nhanh hơn, hắn muốn thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play