11.

Nằm liệt giường hơn nửa tháng, cuối cùng Chúc Bạch cũng hồi phục. 

Trứng rồng của ta cũng đã được hơn ba tháng. Lo lắng khôn nguôi, ngày nào ta cũng lục lọi phòng điển tịch 

Long tộc tìm bí kíp mang thai trứng rồng, sợ cảnh mổ bụng lôi con ra. Khó khăn lắm mới hóa rồng, đừng để ch*t vì đẻ trứng mới oan.


Phòng điển tịch chất đầy bí tịch, tôi đọc say sưa cho đến khi phát hiện cuốn "Hóa Long Thủ Sách". 

Trong sách chép: Ngàn năm trước có con rồng yêu phải xà tinh, sau khi song tu, xà tinh thành công hóa rồng. Bên lề có dòng chú thích: Chỉ cần song tu là đủ, không cần đẻ trứng.


Tôi giật mình nhận ra nét chữ này giống hệt cuốn sách hóa rồng năm xưa mình nhặt được. 

Lật đật lôi ra so sánh, quả nhiên cùng một người viết. Hóa ra ta bị lừa rồi!


Còn ai vào đây nữa? Trong lòng đã có đáp án. Ta thản nhiên xộc vào thư phòng, lật tập thư tịch của Chúc Bạch ra xem. 

Nét bút như đúc - chính y là kẻ lừa gạt ta!


Lừa ta phải đẻ trứng, còn bảo uống vảy rồng. Vảy rồng của y đâu thể nghiền thành bột? 

Ta ném cuốn sách xuống trước mặt Chúc Bạch. 

Chúc Bạch ngơ ngác một chút, nói như không có tội: "Ta đâu có lừa em? Đúng là phải song tu mà!"


"Thế sao chàng còn dọa ta phải đẻ trứng? Còn nói uống vảy rồng? Vảy của chàng lấy đâu ra bột?" 

Chúc Bạch đứng dậy, dụi mặt vào bờ vai ta nói nhỏ: "Nhưng ta thích em mà. Em không chịu tìm ta, đành dùng cách này thôi. Trăm năm rồi, em không nhớ ta sao?"


Sao không nhớ được? Không nhớ thì đã chẳng cầm cuốn sách hóa rồng là lao đến tìm Chúc Bạch. 

Ta sờ bụng mình, mảnh long lân năm ấy nuốt vào giờ vẫn còn trong bụng. Lẩm bẩm: "Muốn định vị ta thì đưa vảy rồng thôi là được, cớ gì lừa ta nuốt vào? Còn dọa uống vảy rồng sẽ ch*t, khiến ta lo lắng hãi hùng suốt ngày?"


Đúng vậy, nuốt long lân đâu có ch*t. Bụng đau ngày ấy chỉ vì mang trứng rồng.

 Chúc Bạch ôm ta, giọng trầm thấp: "Thực ra ta có thể lấy nó ra, em muốn không?"


Hiện giờ ta có hai mảnh long lân: một trong bụng, một đeo trước ngực. Ta lắc đầu: "Thôi vậy." Dù sao cũng thích rồi.


Đang ôm ấp, chợt nhớ điều gì, ta chỉ bụng hỏi: "Cái trứng này, chàng đã dùng thủ đoạn gì chứ? Ta là rắn đực sao đẻ trứng được?"


Chúc Bạch lộ rõ vẻ né tránh, cúi xuống định hôn ta nhưng bị tránh mất. Ta nghiêm giọng: "Nói thật đi!"


"Thôi được rồi." Chúc Bạch liếc mắt nhìn lơ: "Long tộc có bí dược... ta đã lén cho em dùng."


Ta há hốc miệng, Chúc Bạch vội chặn môi ta bằng nụ hôn ngập ngừng: "Không còn cách nào khác. Em mãi mới chịu tìm ta, ta không thể chịu nổi cảnh em lại bỏ đi. Chỉ còn cách tạo mối liên hệ giữa đôi ta."


Hôn đến ngạt thở, đành để mặc y. Thôi thì đẻ trứng thì đẻ, có sao đâu.


Kỳ thực trước kia là ta thích Chúc Bạch trước, chỉ có điều miệng cứng, thấy mặt là châm chọc. 

Lần đầu thấy y hoá rồng, ta thường bắt y hiện sừng rồng hay đuôi rồng cho sờ. 

Chúc Bạch lúc nào cũng miễn cưỡng, ta còn tưởng y thực sự ghét ta.


Chúc Bạch ngày ấy trầm mặc lắm, ta suốt ngày quấn lấy tưởng y sẽ chán, nào ngờ lúc nào cũng được chiều chuộng. 

Sau này được y tặng vảy rồng, ta mừng rỡ hét lớn, ngày đêm nâng niu.


Cứ thế quấn quýt, thành thói quen khó bỏ. Cho đến ngày tốt nghiệp y đòi lại long lân, khiến chúng ta cách biệt trăm năm.


Ta chọc chọc sừng rồng của y: "Nếu chàng tỏ tình sớm hơn thì, đâu đến nỗi lắm chuyện thế này?"


Chúc Bạch ôm chặt ta, nhận hết lỗi lầm, nói lời xin lỗi. Thôi thì... ta đành tha cho y vậy.

12.

Trứng rồng được sinh ra là một quả trứng trắng, ta đã ấp trong bụng mười tháng, lại mất thêm hai tháng nữa để nở, cuối cùng cho ra một con bạch long.


Ta ôm tiểu long lên xem từ đầu đến chân, rồi hét lên: “Sao lại là màu trắng?"


Khổ công mang trứng suốt bao lâu, sao chẳng giống ta chút nào?


Ta khóc nức nở, ném tiểu long đang nũng nịu đòi theo xuống đất, vừa thút thít vừa chạy biến. 

Trong tưởng tượng, đáng lẽ ta phải đẻ ra trứng màu đen với cái sừng đen tuyền - đó mới là rồng đẹp nhất cơ mà.


Uất ức quá, ta nằm vật ra ghềnh đ/á vạch vòng tròn hí hoáy. 

Chưa được bao lâu, một cái đuôi rồng quấn lấy eo.

 Chúc Bạch đưa tay lau nước mắt cho ta, dịu dàng hỏi: "Chuyện gì thế?"


Ta quay lại liếc nhìn lớp vảy trắng của y, giận dỗi: “Sao cái trứng này không đen mà lại trắng!"


Chúc Bạch không nói gì, dùng đuôi cuốn ta về tấm điện. Ta ngơ ngác ngồi dậy chất vấn: “Chàng làm gì thế?"


Lần này y lại đè ta xuống long sàng, khẽ cười: "Bé cưng sinh được một bé trứng trắng đã rất giỏi rồi."


Giọng ta bỗng nghẹn lại.


"Sinh cho ta thêm một quả trứng nữa nhé." Y nũng nịu áp sát, hơi thở nóng hổi phả vào tai.


Sau hồi lâu do dự, nghĩ đến việc y đã nhịn suốt một năm, ta mềm lòng dùng đuôi rồng quấn lấy y: "Thôi được, lần này nhất định phải là bé trứng đen đấy."

HẾT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play