1.
Nghe nói sau khi tốt nghiệp học đường Yêu giới, Thái tử Long tộc đã trở về Long Cung.
Ta vượt ngàn dặm, ngậm cọng cỏ chực chờ trước cổng Long Cung, gặp ai cũng hỏi thăm có thấy Thái tử Long tộc không.
Chẳng mấy chốc, chuyện Thái tử Long tộc có người bà con nghèo túng đến thăm đã lan khắp Long tộc.
Khi Thái tử Long tộc xuất hiện trước mặt ta thì trời tối muộn. Lúc ấy ta đã hoá về hình rắn, cuộn tròn ngủ dưới tảng đ/á ngầm.
Đuôi rắn bị chọc nhẹ hai cái, ta mở mắt thấy Chúc Bạch, vị Thái tử Long tộc đã gần trăm năm không gặp.
Ta bật dậy, chiếc đuôi rắn màu lục quấn chặt lấy eo y. Rắn vốn ưa lạnh nên việc cọ xát vào thân nhiệt ấm áp của y khiến ta hơi khó chịu.
Vì được hoá thành rồng, ta đành phải nhẫn nhịn.
Ta bày ra cái vẻ nhớ thương y khôn xiết, rúc vào vai y thì thầm: " Chúc Bạch à, ta nhớ ngươi lắm cơ! Trăm năm không gặp, ngươi lại nỡ lòng không tìm ta, đúng là đồ phụ tình!"
Chúc Bạch khẽ hạ mi, giọng bình thản:" Nếu ta nhớ không nhầm, trước đây chính ngươi từng nói vĩnh viễn không muốn gặp ta mà?"
Ta chột dạ, mắt chớp chớp, tay vỗ lưng y nói nhỏ:" người thật hay so đo, chuyện nhỏ xíu mà nhớ suốt trăm năm."
Chúc Bạch cười khẽ, quay đi bỏ mặc ta ở đó. Ta vội đuổi theo, đuôi rắn quấn chặt lấy y.
Đến cung điện Thái Tử, ta nằm ườn lên long sàng rất tự nhiên hai chân hoá đuôi rắn quẫy loạn trên nệm.
Linh khí Long Cung dồi dào quá, lại thêm Chúc Bạch mang linh khí tinh khiết nhất, nằm trên giường y thật sảng khoái.
Chúc Bạch đứng im bên giường nhìn ta hồi lâu, mãi sau mới hỏi:" Ngươi tìm ta có việc gì?"
Ta ngừng lăn lộn, ngồi dậy chỉ vào vết thương nơi đuôi rắn . Cái vết này là do bị gai nhọn cứa phải mấy hôm trước. Giọng ta tỏ ra ấm ức :"Ta bị một con xà yêu đả thương đánh không lại nó nên tới tìm ngươi nhờ hỗ trợ."
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
Chúc Bạch liếc nhìn vết thương đã lành hẳn, trầm mặc hồi lâu.
Dù sao thì cuối cùng ta cũng được ở lại điện Thái Tử.
Nhớ năm xưa ở học đường, ta với Chúc Bạch thân thiết như huynh đệ ruột thịt. Hồi đó y còn tặng ta một mảnh vảy rồng, nói có thể hộ thể.
Nhưng gần ngày tốt nghiệp, y lại đòi lại mảnh lân ấy.
Ta nổi trận lôi đình, thế là đoạn tuyệt.
Giờ muốn tìm y song tu, trong lòng vẫn còn hơi run. May thay Chúc Bạch không xua đuổi, tiện cho ta tìm cơ hội tiếp cận.
2.
Đêm khuya, ta cùng Chúc Bạch nằm chung trên giường. Tay ta khẽ cử động, vô tình chạm vào người hắn. Thấy Chúc Bạch vẫn say giấc, tôi trở mình ngắm nhìn khuôn mặt y.
Dung mạo của Thái tử Long tộc quả thực rất phi phàm, đường nét thanh tú hài hoà , lông mày kiếm ánh mắt sao trời, toát lên vẻ phong thái anh tuấn khó tả.
Y đã chìm vào giấc ngủ, hàng mi dài in bóng xuống dưới mắt. Một ý niệm bất chính chợt loé lên trong lòng ta.
Ta rón rén ngồi dậy, tay run run với tới dải đai lưng của ý. Sợi dây lụa mềm mại bất ngờ tuột khỏi tay áo, rơi gọn vào lòng bàn tay ta.
Như lột từng lớp vỏ hành tây, ta từ từ cởi bỏ ngoại bào rồi đến áo trong của Chúc Bạch. Đến khi lộ ra vùng bụng cơ bắp cuồn cuộn, ta đột nhiên nhận ra vấn đề - chỉ một mình thì làm sao song tu được đây?
Dưới lớp áo trong mỏng là phần bụng múi thịt ngon nghẻ.
Nhớ lại lần thấy y hóa rồng, cái đuôi rồng kia to gấp mấy lần đuôi rắn bé nhỏ của ta, trước mặt y, ta chỉ là con rắn vị thành niên. May thay y đang ở dạng nhân hình, nếu không tôi đã thành tro bụi từ lâu.
Hít một hơi thật sâu, đúng lúc ấy đôi mắt màu lam ngọc bỗng mở ra. Ánh mắt trong suốt như thủy tinh chăm chú nhìn ta hồi lâu, khóe mi khẽ nhếch:" Ngươi định làm gì?"
Ta vội rụt tay lại, bàn tay lỡ đà, đè mạnh lên eo y. Chúc Bạch liếc xuống, hơi nhíu mày, ta như bị bỏng phải vội buông ra: "Ờ thì... ta chỉ muốn ngắm y phục của ngươi thôi mà! Đẹp... đẹp lắm!"
Chúc Bạch mặt không đổi sắc, cứ nhìn ta chằm chằm, mãi sau mới khẽ " Ừm " một tiếng: "Thích thì đem về."
Ta nào dám, vội lắc đầu như chong chóng, từ hôm đó không dám mò mẫm ban đêm nữa, an phận ngủ một mình.
3.
Tu luyện mấy ngày ở Long Cung, ta cảm thấy mình đang ở ngưỡng cửa hóa rồng nhưng không hiểu sao mãi không thể đột phá.
Ta sốt ruột quá, sốt ruột đến mức bay vòng quanh Long Cung tám trăm vòng. Sáng hôm sau, cả Long tộc đều biết trên nền Long Cung có con Thanh xà nằm cuộn tròn ở trỏng.
Lo lắng quá, ta lại phi thêm vài vòng quanh Tây Hải.
Đang chạy bỗng thấy con cá trê tinh rao bán thuốc. Hắn ta vừa đi vừa hô: “Ai dùng cũng phải khen hay, liều thuốc hạnh phúc của đai dương, tìm lại cảm giác của mối tình đầu."
Ta dừng phắt lại.
Hóa thành con trai tinh, ta e thẹn bước tới:" Thuốc này thật sự hiệu nghiệm thế ư?"
Cá trê tinh gật đầu: "Hiệu nghiệm thật, dám đảm bảo ba ngày ba đêm không xuống giường được."
Ta mừng rỡ, bỏ ra hai mươi viên ngọc trai mua thuốc.
Đêm đó, ta vui vẻ nằm trên giường nghêu ngao hát, đuôi ve vẩy sung sướng.
Lúc Chúc Bạch bước vào khựng lại, nghi hoặc liếc nhìn: "Sao hôm nay lại không bay lượn quanh Long Cung nữa?"
Ta khịt mũi: "Không đi nữa."
Ta muốn uốn lượn trong đêm thanh tịnh với ngươi á - dĩ nhiên câu này ta không dám nói ra. Mắt láo liên, ta chỉ tay ra lệnh: "Đi tắm nhanh, xong rồi ta có quà tặng mi."
Chúc Bạch khẽ ngẩn người, quay ra ngoài.
Khi y tắm xong, ta đã bỏ thuốc vào ly nước. Vừa thấy Chúc Bạch xuất hiện, ta bèn dâng ly nước lên :"Uống đi, đặc biệt pha cho ngươi đấy."
Chúc Bạch nhìn chằm chằm ly nước, bỗng ngẩng đầu lên cười khẽ: "Chẳng lẽ ngươi định đầu đ/ộc ta à?"
Ta hết hồn, lắc đầu nguầy nguậy:" Sao dám, sao ta lại làm chuyện ấy được chứ? Ngươi đúng là lòng dạ tiểu nhân, rót nước mời người rồi mà không thèm uống."
Ta vờ giận dỗi, giật lại ly nước. Chúc Bạch né người, vài giọt nước văng ra. Y nhìn ta bằng ánh mắt tĩnh lặng, khóe môi cong lên:" Sao lại không uống? Đây là nước ngươi tự tay rót mà."
Mắt ta sáng rực, hồi hộp nhìn y ngửa cổ uống cạn ly nước. Ta nuốt nước bọt cái ực.
Chúc Bạch thấy ta nhìn chằm chằm thì nghi ngờ đảo mắt. Ta gượng cười, lảng ra phía giường trước.
Đêm khuya, chiếc đuôi rồng khổng lồ quấn ch/ặt lấy ta.
Hơi thở Chúc Bạch nóng rực, y dụi đầu vào người ta tìm hơi mát, giọng yếu ớt thều thào: "Nóng quá..."
4.
Ba ngày sau, đuôi rắn của ta ỉu xìu rũ xuống gầm giường, hễ nhích người tí là đau điếng.
Mắt ta sưng húp vì khóc, ai ngờ được dược liệu kia lại mãnh liệt đến thế, suýt chút nữa là ta tắt thở.
Chúc Bạch cũng tỉnh dậy, y ngơ ngác nhìn ta, miệng lắp bắp xin lỗi:" Xin lỗi Vân Thanh, ta không biết chuyện gì đã xảy ra. Ta sẽ chịu trách nhiệm với em."
Ta vốn định vung đuôi quật y một cái cho bõ ghét, nhưng vì kiệt sức, vừa nhấc lên đã đau điếng phải hạ xuống.
Ta nhe răng gầm gừ:" Ngươi còn mặt mũi nào mà nói vậy? Mau đi kiếm đồ ăn cho ta! Không cho ta ăn thì định bỏ đói chếc ta sao?"
Kỳ thực xà tộc có tập tính ngủ đông, không ăn cũng chẳng chếc vì đói. Nhưng có lẽ Chúc Bạch đã quên mất, vội vàng ra ngoài tìm đồ ăn cho ta.
Nhân lúc y đi vắng, ta lập tức chuồn thẳng.
Chỉ cần song tu thành công, ắt hẳn ta sẽ hoá rồng.
Cắn răng chịu đựng cơn đau nhức từ đuôi, ta dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi Tây Hải, dọc đường tùy tiện hái vài loại thảo dược đắp lên vết thương, không ngừng nghỉ chạy về hang động của mình.
Còn Chúc Bạch á? Dù y bị ta lừa một vố thật, nhưng cũng đành chịu vậy. Biết làm sao được, loài rồng ta biết chỉ có mỗi y? Lại dễ lừa như thế, không lừa y thì lừa ai?
Trở về hang, ta bế quan gần 1 tháng.
Trong khoảng thời gian đó, ta cảm nhận trong bụng xuất hiện một khối linh lực thuộc về Long tộc.
Linh lực dày đặc và dồi dào khiến ta vui mừng khôn xiết, càng gia tăng tu luyện.
Tháng thứ hai, ta phát trên đầu ta đã có cặp sừng rồng mới chú - rất nhỏ nhưng cứng cáp, khiến ta vô cùng thích thú.
Tò mò soi gương, phát hiện sừng rồng màu đen, khác hẳn sừng trắng của Chúc Bạch.
Cũng vào ngày sừng rồng mọc lên, ta phát hiện mình ngày nào cũng nôn ói.
Chẳng hiểu vì sao, rõ ràng linh lực trong bụng ngày càng dồi dào, nhưng thân thể lại cứ yếu dần?
Liên tục nôn mửa mấy ngày, ta chẳng buồn ăn uống, việc tu luyện cũng đình trệ.
Không biết có phải do tâm lý không, ta cảm thấy sừng rồng trên đầu cũng ngừng phát triển.
Bực bội cuộn mình trong hang suốt mấy ngày, cảm giác toàn thân đâu đâu cũng không ổn.
Chợt nhớ lại điển tịch tổ tiên Xà tộc để lại mà ta từng xem trước đây, nói rằng song tu với Long tộc có thể hoá rồng.
Nhưng ta nhớ trong điển tịch không ghi chép tác dụng phụ nào cả.
Hốt hoảng lật ra xem, phát hiện dưới cùng có hàng chữ nhỏ:
"Sau khi song tu sẽ xuất hiện phản ứng bài xích, cần dùng vảy rồng hòa với nước uống mới giải được."
Ta hối hận tột độ, sao trước đây không để ý dòng chữ này?
Giờ đã bỏ trốn rồi, quay về chẳng khác nào tự tát vào mặt mình?
5.
Sáng hôm sau, ta xách theo bọc hành lý lại lên đường đến Long Cung.
Vì thể trạng yếu ớt, lần này ta đi rất chậm, cứ vài bước lại phải dừng nôn ọe. Thực ra chẳng nôn được gì, chỉ là cảm thấy buồn nôn kinh khủng.
Đi ngang qua bụi gai góc, ngày trước bị cào xước cũng chẳng sao, vậy mà lần này chỉ hơi chạm nhẹ, ta đã đau đến mức lăn lộn trên đất.
Ta ôm chặt đuôi cuộn tròn, bụng dưới đau như xé, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng. Trước khi ngất đi, ta rơi vào vòng tay ấm áp. Rắn vốn là loài máu lạnh, thế mà lần này ta chẳng chút chối từ hơi ấm ấy, thậm chí còn cố nũng nịu chui sâu hơn vào lòng.
Tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong Long Cung, cơn đau bụng biến mất, thay vào đó là nguồn linh lực dồi dào tràn ngập cơ thể. Ta ngơ ngác mở mắt, thấy Chúc Bạch đứng cạnh thì cảm thấy hơi hối lỗi.
Nhưng ta là kẻ giả nai cột bậc thầy cơ mà, lập tức nũng nịu dụi đầu vào người y than thở: "Tại ngươi hết ý! Nếu không phải do ngươi, ta đâu đến nỗi thế này!"
Chúc Bạch liếc nhìn ta, bất ngờ đồng ý: "Ừ."
Thấy vậy ta càng lấn tới: "Ngươi biết đấy, sau khi... với ngươi xong, cơ thể ta sẽ có phản ứng bài xích. Ngươi phải đưa ta một mảnh vảy rồng cơ!"
Chúc Bạch im lặng rút từ trong ngực ra một mảnh vảy rồng đặt vào tay ta, dặn dò: "Đừng làm mất."
Ta gật đầu như bổ củi.
Hôm sau, nhân lúc Chúc Bạch đi vắng, ta lấy đá mài Long lân thành bột. Kỳ lạ thay, dù có cố đến mấy, phiến vảy ấy vẫn nguyên vẹn chẳng suy suyển.
Linh lực trong bụng ngày càng trương phình, ta sợ có ngày nó sẽ làm ta nổ tung. Nghĩ bụng dù sao cũng chỉ là một mảnh vảy, nếu không được lại xin Chúc Bạch thêm cái khác, ta nhắm mắt nuốt chửng luôn phiến Long lân.
Sau khi nuốt xong, linh lực trong bụng tạm thời lắng xuống. Thân thể tràn đầy sinh lực, ta chẳng còn lo nghĩ gì nữa.
Đêm đó, ta định cáo biệt Chúc Bạch rồi sáng mai trốn đi.
Trên giường ngủ, ta ngập ngừng: "Chúc Bạch, ta..."
Chưa dứt lời, bụng dưới bỗng quặn đ/au dữ dội. Mặt mày tái mét, ta túm chặt tay Chúc Bạch, nước mắt giàn giụa không thốt nên lời, chỉ biết ôm bụng r*n rỉ.
Một khắc sau, ta nằm thoi thóp trong lòng Chúc Bạch, nghe y sư trách mắng: "Nói chứ, vị Thanh Xà đại nhân này, Long lân của Thái tử điện hạ sao có thể tùy tiện nuốt vào? Ngài có biết hậu quả thế nào không?"
Ta run rẩy nắm chặt tay Chúc Bạch, khẩn thiết cầu xin: "Cứu ta!"
Chúc Bạch siết chặt tay ta: "Đừng sợ, sẽ không sao."
Y sư lắc đầu: "Nếu không được, chỉ có cách mổ bụng lấy Long lân ra."
Ta càng hoảng sợ, mổ bụng chẳng phải là chếc ngay sao?
Ta nũng nịu nịnh nọt: "Bạn học bao năm, ngươi sẽ cứu ta chứ?"
Chúc Bạch nghiêm túc đáp: "Có."
Vừa thở phào, y sư đã nhíu mày nhìn ta đầy nghi hoặc, lại bắt mạch lần nữa.
Tim ta như nhảy khỏi lồng ngực.
Hồi lâu sau, y sư hít sâu bẩm báo: "Điện hạ, vị Thanh Xà đại nhân này... đã có mang trứng rồng!"
Ta bật dậy như lò xo: "Ngươi đùa sao? Ta là rắn đực mà, làm sao mang thai được?"
Quay sang Chúc Bạch hi vọng y cùng ta mắng lại vị y sư bất tài này, nào ngờ...
Chúc Bạch bình thản hỏi: "Giữ được không?"
Y sư gật đầu: "Có vảy rồng của Điện hạ hộ thể, việc sinh trứng sẽ không có vấn đề gì, đến ngày sinh nở sẽ lấy vảy rồng ra cùng là được."
Hai người bỏ mặc ta nằm đó. Ta túm chặt vạt áo Chúc Bạch, trợn mắt nói: "Chúc Bạch! Đây rõ là lang băm! Ta là rắn đực sao có thể mang thai? Đừng để hắn ta lừa!"
Nào ngờ Chức Bạch xoa xoa sừng rồng trên đầu ta, thản nhiên đáp: "Em đã hoá rồng được, có gì là không thể?"
Rõ là y đã bị lang băm mê hoặc, dù ta thuyết phục cách mấy cũng vô ích. Ức quá, ta cầm chổi đuổi y ra khỏi Thái tử điện.