6.

Chúc Bạch đã bị tẩy não, ta khẳng định như vậy.

Đêm đó, ta giải thích với y hết lần này đến lượt khác, nhưng y vẫn một mực khẳng định ta đang mang trứng.
Ta khiếp sợ. Sáng hôm sau, ta bỏ chạy khỏi Long Cung, hóa thành bạch tuộc tỉnh tìm đến y sư Đông Hải xem mạch.


Y sư bắt mạch xong liền phấn khích báo tin: "Ngài đã có bầu tiểu bạch tuộc rồi!"


Hoang đường! Thật quá hoang đường!


Chỉ một ngày, ta gần như đã thăm khám khắp các lương y Đông Hải. Tất cả đều nói ta đang mang th/ai.
Đêm đó, ta co quắp trên giường Chúc Bạch, nước mắt thấm ướt gối.


Không ngờ bao ngày nỗ lực của ta đều vô ích. Trước tưởng linh lực trong bụng là sự huyền bí của Long tộc, ai ngờ... lại là trứng của Long tộc!


Công sức bao lâu nay hóa thành bong bóng xà phòng. Nghĩ đến cảnh không những không đạt được gì, còn phải đẻ trứng cho Chúc Bạch, tương lai ta tựa như chìm trong bóng tối.


Ta là xà yêu lợi hại nhất Xà tộc, cơ sao phải đẻ trứng rồng cho Chúc Bạch chứ? Dù có đẻ cũng phải là trứng rắn chứ!


Cấp bách nhất hiện nay là phải bỏ cái trứng rồng này. Ta không muốn vì có con mà thành thân với Chúc Bạch.


Nhưng... trứng đã nằm trong bụng ta hai tháng rồi.

Không hiểu sao, trong lòng ta lại dấy lên chút lưu luyến.


Nhưng không thể trì hoãn thêm nữa. Sáng hôm sau, ta lại vội vã đi tìm y sư.


Vị y sư này là cá chép tỉnh, sau khi bắt mạch thì nói: "Trứng này bỏ được, nhưng..."


Hắn ta liếc nhìn ta, ra vẻ nghiêm trọng: "Muốn bỏ trứng thì phải mổ bụng ngài ra, sau đó..."


Chưa nói hết câu, ta đã chuồn mất.


Xà tộc chúng ta kỵ nhất chuyện khai tràng phá phủ, dù là chữa bệnh cũng không chấp nhận nổi.


Nhưng đẻ trứng cũng phải mổ bụng mà!


Ta do dự ngồi xuống, khẽ hỏi: "Tay nghề của ông đáng tin chứ?"


Y sư vỗ ngực tự tin: "Đương nhiên!"


Tưởng hắn ta nói thật, ai ngờ ngọc trai tỉnh bên cạnh bĩu môi: "Đừng hòng lừa người khác! Lần trước ta chỉ cảm mạo, ngươi kê đơn khiến ta suýt ch*t vì ngộ độc đấy."


Ta thừa nhận mình bị dọa phát khiếp, quay đầu chạy thẳng.

Chạy về Long Cung, nằm vật ra giường vẫn còn hồi hộp. Nếu thật sự tin lời lang băm, e rằng ta đã mất mạng.


Nửa đêm, Chúc Bạch trở về.


Y vỗ nhẹ chóp đuôi ta: "Sao uể oải thế?"


Ta bật dậy, đuôi quấn chặt lấy eo y, giọng thảm thiết: "Giúp ta bỏ trứng rồng đi được không?"


Không ngờ Chúc Bạch lại gật đầu.


Vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nhưng ngay sau đó, Chúc Bạch đưa tay sờ lên sừng ta, tiếc nuối: "Nhưng bỏ trứng rồng rồi, sừng rồng của em cũng sẽ thoái hóa theo." Y mỉm cười: "Mà em cũng chẳng hứng thú với việc hoá rồng nhỉ."


Chưa nói hết, ta đã lắc đầu ngắt lời: "Không cần! Không cần nữa!"


Chúc Bạch nghi hoặc nhìn ta. Ta hết hồn buông người, co rúm vào góc giường.

7.

Hôm sau, Long Cung đón tiếp một nhóc rồng. Tiểu long này da dẻ non nớt, vừa bước vào đã đảo mắt nhìn khắp căn phòng với vẻ chê bai, cuối cùng ánh mắt kiêu ngạo dừng lại trên người ta: "Ngươi là ai?"


Chưa kịp đáp lời, nó đã khinh bỉ cười nhạo: "Ngươi chính là con thanh xà đó sao?"


Ta gật đầu, nó lập tức giận dữ quát: "Bỏ ngay ý định đi! Chúc Bạch ca ca đã có người thương rồi, không đời nào là ngươi đâu!"


Ta ngắn người, thực tình ta chưa từng dám nghĩ Chúc Bạch sẽ thích mình. Lần trước chỉ là do ta bày kế, Chúc Bạch chỉ coi ta như huynh đệ mà thôi.


Ta vỗ vỗ đầu tiểu long, an ủi nó: "Yên tâm đi, ta không thích Chúc Bạch đâu. Nếu nhóc thích y, cứ mạnh dạn theo đuổi."


"Thật vậy sao?"


Một bóng áo trắng tinh khôi từ phía ngoài lao vào. Ta đờ đẫn nhìn Chúc Bạch bước đến bên giường, nghiêm nghị quở trách tiểu long: "Chúc Hòa, ai cho phép đệ đến đây?"


Chúc Hòa hậm hực liếc ta, cứng đầu đáp: "Đệ tự đến!"
Chưa kịp phản ứng, Chúc Bạch đã vung tay đuổi nó ra ngoài. Không thèm nhìn theo, y còn xoa đầu ta đầy dịu dàng: "Đừng nghe lời đệ ấy, toàn là giả dối."


Ta do dự hỏi: "Nhóc ấy nói ngươi có người thích rồi, đúng không?"

Tưởng Chúc Bạch sẽ lắc đầu, nào ngờ y gật đầu: "Đúng vậy."


Tim ta thắt lại. Lần đầu tiên cảm thấy mình thật sai lầm. Nếu Chúc Bạch đã có người trong lòng, sau này trứng rồng nở ra, ta nên đặt mình vào đâu?


Mặt ta tái mét. Chúc Bạch giơ tay định an ủi, ta tránh vội. Nằm vật ra giường, quyết định bỏ trốn. Quả trứng trong bụng này, ta tự sinh tự nuôi được. Ở lại Long Cung chỉ thêm nhục nhã.


Đêm khuya, nhìn Chúc Bạch đang say giấc, ta bí mật thi triển hôn thụy quyết lên y rồi chuồn mất. Kiệt sức không về được sào huyệt, đành đào hang cách Long Cung trăm dặm. Chui vào hang, ta bắt đầu ngủ đông. Chờ tỉnh dậy, hẳn là đến lúc sinh trứng rồi. Ấp nở xong, rồi đưa bé con về cùng ta...


Kế hoạch đẹp đẽ là thế, nào ngờ vùng đất này bất an vô cùng. Giấc ngủ cứ bị quấy rầy bởi lũ yêu quái tranh lãnh địa. Lần cuối, ta bật dậy tát túi bụi, gầm thét: "Ôn cái gì? Đất đai mênh mông còn tranh! Đứng im, ta chia cho!"


Phân xong bờ cõi, yên ổn ngủ lại. Chợt cảm nhận u/y hi*p khủng khiếp, mở mắt thấy thanh đào mộc kiếm ch/ém tới. Né sang bên, một con lừa trọc (hoà thượng) lạnh lùng quát: "Tiểu Thanh, nạp mạng đây!"


Ta trợn mắt: "M/ù à? Lão tử là đực, đâu phải tiểu Thanh của ngươi!"

Chưa kịp giải thích, nhát kiếm lại lao tới tấp. 

Bụng đau quặn thắt, mồ hôi lạnh túa ra, ta vừa né tránh vừa phản kích. 

Trước khi chạy, nghe tiếng gã nhục mạ: "Lại còn mang thứ nghiệt chủng trong mình! Cùng ch*t hết đi!"


Gã đuối ta chạy mười ngày liền, phối muốn n/ổ. Đánh không lại, giải thích vô ích, kiệt sức đến cùng cực. 

Nhìn bụng nặng trĩu, ta bất đắc dĩ vỗ vảy long tộc trong bụng, thì thào: "Chúc Bạch, cứu ta."


Chưa đầy khắc, Bạch Long cuồn cuộn giữa không trung. 

Chúc Bạch nâng ta lên lưng, ta ngoái lại lè lưỡi với con lừa trọc đó, rồi quay đi bỏ trốn mất dạng.

8.

Đã lâu lắm rồi ta chưa từng ngồi trên lưng rồng, lần trước còn là ở học đường.


Chúc Bạch là học sinh chuyến lớp, nghe nói Long Vương định truyền ngôi cho y, nhưng vì Chúc Bạch tu luyện chưa đủ, ông ấy bèn ném t vào Yêu Đường. Đây là con rồng đầu tiên kể từ khi Yêu Đường thành lập, tất cả yêu quái đều như thấy được vật quý hiếm, ngày ngày vây quanh Chúc Bạch.


Nhìn xem, bọn họ muốn xem long thân của Chúc Bạch.
Lúc đó ta vô tình vẫy vẫy đuôi mình, khinh khẽ hừ lạnh: "E là tiểu long này còn không hoá long thân nổi đâu."


Chúc Bạch lạnh lùng liếc ta một cái.


Ta hoàn toàn không để ý, cho đến một lần làm nhiệm vụ, ta và Chúc Bạch xếp chung nhóm.

Nghĩ y cần được chiếu cố, ta luôn đứng ra đỡ đòn phía trước, cuối cùng bị thương.


Đuôi đau đến mức không thể duỗi thẳng, hoàn toàn không đi nối. Ta hách dịch ra lệnh bắt Chúc Bạch công ta.


Chúc Bạch nhìn ta rất lâu, đôi mắt màu xanh biếc trong vắt như nước. Đang định nói "không công thì thôi", y đã hóa rồng trước mặt ta.


Một con rồng thực sự cực kỳ to lớn, thân xà từng khiến ta tự hào bị áp đảo hoàn toàn. 

Nhìn long thân của Chúc Bạch, lần đầu tiên ta hiểu vì sao tổ tiên xà tộc lại khát khao hóa rồng đến thế.


Ta trèo lên lưng Chúc Bạch, dùng đuôi xà tò mò sờ khắp người y. 

Long lân của y rất cứng, so với vảy của ta kiên cố gấp bội, từng chi tiết đều là phiên bản cao cấp của thân rắn này. 

Không hiếu sờ trúng chỗ nào, Chúc Bạch đột nhiên rung mạnh khiến ta suýt ngã xuống, tức giận mắng:

 "Ngươi làm gì vậy? Bay cũng không vững là sao?"

 Chúc Bạch run lên, ta suýt nữa bị hất xuống, sau đó nghe y nói: "Đừng có sờ lung tung". 

Chẳng qua có được mấy cái vảy rồng, không cho sờ thì thôi. Thu hồi tâm thần, ta liếc nhìn long thân của Chúc Bạch. 

Trăm năm qua, thân hình của y càng thêm to lớn. 

Ta đầy ngưỡng mộ vuốt ve từng chiếc vảy, đang mải mê thì y lại rung lên. 

May mà đã chuẩn bị tinh thần, ôm chặt lưng y cười nhạo: "Chúc Bạch, trăm năm rồi mà ngươi vẫn bay không vững à?" 

Chúc Bạch ngoảnh lại nhìn ta như trách móc: "Chẳng phải do em sờ lung tung à?" 

Lại đổ lỗi cho ta? Ta vỗ vỗ lưng y gắt gỏng: "Đừng vu khống, bản lĩnh kém cỏi thì đừng đổ thừa". 

Chúc Bạch như nghẹn lời, giọng nhẹ tan trong gió: "Em cứ sờ ta như thế, ta sẽ..." 

Sẽ thế nào ta không nghe rõ, cúi người xuống hỏi: "Nói to lên, vừa rồi không nghe thấy".

Chúc Bạch im bặt.


Kỳ thực ta rất thích vảy rồng của Chúc Bạch. 

Hồi ở Yêu Đường, ỷ việc y cùng phòng với mình, ta luôn bắt y hiện vảy cho ta sờ. 

Cuối cùng y bực quá, trực tiếp giật một mảnh vảy rồng đưa ta.


Mảnh vảy rồng đó đó, chính là thứ y đòi lại sau này.
Đường xa diệu vợi, ta ngủ gà ngủ gật trên lưng Chúc Bạch, lắm bấm trước khi ngủ: "Chúc Bạch... sao khi đó lại đòi lại vảy rồng hả?"


Đã chìm vào giấc mộng, ta nghe giọng Chúc Bạch rất khẽ: "Bởi vì em... không biết trân trọng".


Trong mộng ta hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc ta đã không trân trọng thế nào? 

Ta rõ ràng suýt đem cái vảy đó lên bàn thờ thờ rồi, sao có thể không trân trọng?


Nghĩ bụng tỉnh dậy nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.

9.

Lại một lần nữa tỉnh dậy trong Long Cung, lần này ta quyết định tạm thời không trốn chạy nữa.


Ta phải an toàn hạ sinh trứng rồng trong Long Cung, đợi khi hóa rồng thành công sẽ mang trứng chuồn mất.


Mối thù với gã trọc kia cũng phải trả, đợi ta hóa rồng rồi, đánh gã lại chẳng dễ như trở bàn tay à.


Vốn định tỉnh dậy là hỏi ngay Chúc Bạch về chuyện vảy rồng, nhưng vừa mở mắt đã thấy y ngồi bên giường canh chừng, đột nhiên ta không mở lời được.


Dù có hỏi thì sao chứ? Vảy rồng đã đòi về rồi, y không thể trả lại cho ta nữa.


Nghĩ đi nghĩ lại, ta tự nhủ: Chẳng qua là một chiếc vảy, thôi không hỏi nữa.


Kết quả ta không hỏi, Chúc Bạch lại ấp a ấp úng bên giường.


Y vẫn thế, có gì đều giấu trong lòng, ai mà biết y nghĩ gì?


Ta vẫy đuôi chọc y: "Ngươi muốn nói gì?"


Chúc Bạch do dự nhìn ta, mãi sau mới nói: "Phụ vương ta muốn gặp em."


Phụ vương y chính là Long Vương mà? Ta đã quyến rũ con trai ông ấy, làm sao dám gặp mặt? Lập tức lắc đầu:

 "Không đi!"


"Nhưng..." 

Chúc Bạch ngập ngừng: "Phụ vương luôn muốn ta thành thân, nhưng trong lòng ta đã có..."

Y chưa nói hết câu, ta đã ngắt lời. Ta phát hiện mình cực kỳ bài xích chuyện y đã có người trong lòng, nên mỗi lần nhắc đến đều muốn trốn tránh.
Ta nói giọng khó chịu: "Sao ngươi lại vô dụng thế? Thích người ta mà không dám theo đuổi, chỉ biết bắt ta diễn kịch cùng!"
Nhưng thấy vẻ thất vọng của Chúc Bạch, ta lại đổi giọng: "Thôi được rồi, ta rộng lượng giúp ngươi một phen."
Tối hôm đó, ta cùng Chúc Bạch yết kiến Long Vương.
Vương cung cách điện Thái Tử không xa, rồng ngọc điêu khắc vô cùng lộng lẫy. Ta không nhịn được chỉ tay hỏi về khối băng hình rồng: "Đây là ngươi à?"
Chúc Bạch gật đầu, mím môi hỏi: "Thích không?"
Ta ngoảnh mặt làm ngơ: "Không thích!"
Long Vương giống Chúc Bạch đến bảy phần, nhưng đối với ta lại rất hòa ái. Ông ấy nhìn ta từ đầu đến chân, cười hỏi:
"Có phải con chính là tiếu xà mà nó luôn nhắc đến suốt mấy năm ở Yêu Đường không?"
Ta quay đầu nhìn Chúc Bạch.

Thấy ánh mắt y chớp động, trong lòng càng chua xót.
Ngày xưa ta cùng y xông pha có nhau, nào ngờ y lại âm thầm thông đồng với con rắn khác.
Ta rõ là con rắn đẹp nhất Xà tộc mà y lại để mắt tới đứa khác, đúng là không có mắt thẩm mỹ.
Bất bình, ta liếc Chúc Bạch, cố ý nói trước mặt Long Vương: "Con đã mang trứng rồng của Chúc Bạch."
Long Vương giật mình, m/ằng Chúc Bạch bất hiếu dám tạo ra long mệnh, lập tức tuyên bố báo tin cho yêu giới, ấn định ngày thành hôn.
Ta đắc ý liếc Chúc Bạch, thấy ánh mắt y ngơ ngẩn như không tình nguyện, không nghĩ nhiều, ta giở giọng châm chọc: "Không muốn cưới thì thôi! Đợi ta đẻ xong trứng rồng sẽ đi ngay, tuyệt đối không làm phiền!"
Long Vương sửng sốt, đập mạnh vào sừng rồng của Chúc Bạch: "Còn không dỗ người ta mau?"
Chúc Bạch đờ đẫn, theo phản xạ chạy tới kéo ta. Ta vẫy đuôi phăng phăng bỏ chạy.
Chúc Bạch đuổi theo sau lưng, giải thích liên hồi: "Không phải như em nghĩ, ta không có ý không tình nguyện."
Ta dừng bước, định chất vấn thì phát hiện y còn cao hơn mình, bèn quàng cổ kéo y cúi xuống.

Khi hai chúng ta ngang tầm mắt, ta mới hỏi: "Chúc Bạch, mắt ngươi có vấn đề à? Con rắn đẹp nhất Xà tộc ở ngay trước mặt mà không thèm, ngươi để mắt tới con rắn nào?"
Ta lục lại ký ức về mấy con rằn ở Yêu Đường, càng nghĩ càng nhíu mày: "Ngươi thích con rắn hoa kia sao? Đùa à? Nó yếu đuối thế kia?"
Thấy biểu cảm Chúc Bạch khác thường, ta tiếp tục: "Hay là cái con rắn hoàng kim? Trời ơi, nó xấu xí thế mà ngươi cũng ưa hả?"
"Không phải hoàng kim măng, chẳng lẽ là con rắn hổ mang đó? Nó là tử địch của ta mà, ngươi thích nó á? Ta phải tuyệt giao với ngươi!"
Dứt lời, ta trườn cái vèo, chạy ù về điện Thái Tử.
Ở nhờ người ta thì phải thế, dù cãi nhau cũng phải về chung phòng ngủ.

10.

Lôi kiếp ập đến rất đột ngột, lúc đó ta đang ngủ say trong cung điện. Từ khi mang trứng rồng, ta phát hiện mình rất hay buồn ngủ, một ngày có thể ngủ tới tâm canh giờ.


Ta vốn tưởng phải đợi đến lúc đẻ trứng mới dẫn tới lôi kiếp, không ngờ trứng chưa kịp đã đã bị lôi kiếp đuổi tới nơi. 

Trong mơ ta vẫn ôm chặt quả trứng này.


Một tia chớp giáng xuống, đau đớn khiến ta co quắp người lại. 

Bụng dạ lại còn mang theo quả trứng vướng víu, ta còn phải bảo vệ nó. 

Ta cuộn mình thành quả cầu, dùng phần lưng cứng nhất đỡ lấy thiên lôi. 

Thế nhưng từng đợt sấm sét ầm ầm, lại chẳng có tia nào trúng vào người.


Ta ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy trên không trung có một con cự long, chính là Chúc Bạch. Không biết y đã tới từ lúc nào, thay ta đỡ hết những đợt lôi kiếp còn lại.


Ta sửng sốt. Nếu lôi kiếp thấy có người khác chịu thay, sẽ tăng lên gấp đôi, tương đương với hai lần lôi kiếp. Nếu Chúc Bạch thay ta gánh chịu, ta n/ợ y càng nhiều hơn.


Ta vừa định đứng dậy bảo Chúc Bạch tránh đi, lôi kiếp như phát hiện người độ kiếp không phải ta, bèn uốn cong đánh thẳng về phía ta.

Theo phản xạ ta nhắm nghiền mắt, khoảnh khắc sau rơi vào vòng tay ấm áp.


Chúc Bạch dùng phần bụng mềm mại nhất che chở ta dưới thân, khiến ta không hứng lấy dù một tia sét.

 Không biết từ lúc nào, nước mắt đã đầy ắp khóe mắt. Ta khóc lóc bảo hẳn tránh ra. Nhưng ta lại không dãy dụa, sợ một khi cựa quậy, Chúc Bạch vừa phải khống chế ta, vừa phải né tránh lôi kiếp.

Lôi kiếp kéo dài rất lâu, lâu đến mức vảy rồng của Chúc Bạch đều bị thiêu đen, những chiếc vảy lấp lánh ngày nào giờ đã mất hết sinh khí. Ta khóc sướt mướt bò ra từ dưới thân y, không dám chạm vào người, vội chạy đi gọi người.


Y sư nhanh chóng tới nơi, nhìn thấy Chúc Bạch bị thương cũng không lấy làm kinh ngạc. Nhưng vừa định bôi thuốc cho y, Chúc Bạch yếu ớt lên tiếng: "Trước tiên chữa trị cho Vân Thanh, em ấy cũng trúng một đạo lôi kiếp. 

Là do ta tới muộn nên mới khiến em ấy bị thương."
Vết thương của ta sao sánh được với Chúc Bạch. 

Thế nhưng y kiên quyết yêu cầu. Y sư liếc nhìn ta, bực dọc nói: "Ngài tưởng bảy tám y sư chúng ta ăn cơm chay sao? Việc gì phải diễn cảnh bị tình thế?"


Chúc Bạch nhìn ta bôi thuốc xong, cuối cùng mãn nguyện ngất đi. 

Y nằm liệt giường mấy ngày, tỉnh dậy thì đã năm ngày sau. 

Toàn bộ Long tộc dốc sức, cuối cùng cũng giữ được lớp vảy cho hắn.


Sợ đêm ngủ cựa quậy đụng vết thương, ta và y ngủ hai giường riêng. 

Y vừa tỉnh ta đã phát hiện, nghiêng đầu nhìn sang. Vết thương của ta không nặng lắm, mấy ngày nay uống đủ loại bố dược, đã khá hơn nhiều.


Chúc Bạch vừa tỉnh, ta định ngồi dậy sang xem, đuôi rồng đã quấn chặt lấy ta, lôi sang giường hắn. 

Ta sợ đè vào vết thương, không dám áp sát. Thế mà Chúc Bạch dùng cái đuôi còn thương tích siết chặt không cho chạy.


Y lấy từ trong ngực ra một chiếc vảy, ho khan một tiếng, đặt vào lòng bàn tay ta. Giọng trầm thấp: "Vảy này... là vảy nơitâm khẩu ta. Long tộc sẽ tặng mảnh vảy này cho bạn đời định mệnh của mình. Năm đó ta tặng em, là muốn tỏ tình."


"Vân Thanh, ta thích em. Em có thể nhận lấy nó chứ?"
Y như thế này, ta sao có thể từ chối? 

Ta lạnh mặt nhận vảy, không nhịn được lẩm bẩm: "Trước kia sống ch*t cũng đòi thu hồi vảy, giờ lại đem cho ta làm gì?"


Sắc mặt Chúc Bạch tái nhợt, giọng khẽ nói: "Ta tưởng... tưởng em đã thích người khác. Em còn đem vảy của ta cho hẳn ta sờ..."


Ta nhíu mày: "Làm gì có chuyện đó?"


"Có!" Chúc Bạch lập tức đáp: "Hồi trước tốt nghiệp, con hố yêu kia..."


Ta bóp mạnh sừng rồng của y, m/ằng: "Cả ngày chàng nghĩ cái gì thế? Ta nào có đưa vảy của chàng cho thằng hồ yêu đó SỜ!"


Nhắc mới nhớ, con hổ yêu đó xảo trá lắm. Mấy lần nó đã lừa ta nói vảy của Chúc Bạch có thể giúp ta hóa rồng. 

Dù thật sự được đi nữa, ta cũng đâu thể nghe lời một con hồ yêu chẳng liên quan gì đến mình chứ! 

Lúc đó nó đòi sờ vảy, ta suy nghĩ một chút, lấy vảy của mình ra đánh lừa. 

Quả nhiên hố yêu hiện nguyên hình định cướp, cuối cùng bị ta đánh cho tơi bời.

Chúc Bạch chỉ nghe được nửa đoạn, nghe thấy "sờ vảy" đã bỏ chạy, căn bản không thấy cảnh ta đánh yêu hố. 

Giải thích xong, ta tức giận mắng: "Chàng còn dám đòi lại vảy hả? Đã nói là cho ta rồi, lại còn đòi thu hồi. Không biết ngượng à?"


Chúc Bạch ôm ta, giọng yếu ớt: "Xin lỗi... Ta thích em lắm."


Nói một câu thích là xong sao? Ta liếc chằm chằm.
Chợt Chúc Bạch đưa tay sờ sừng rồng mới mọc dài của ta, chân thành khen: "Cặp sừng này đẹp lắm. Vân Thanh là một con rồng rất đẹp."


Câu này đúng điều ta thích nghe. Ta lập tức vui vẻ khoe sừng với y. Chỉ có điều phiền não duy nhất là từ khi hóa rồng, màu sắc của ta đã thay đổi. Từ xanh lục biến thành sắc đen. Ta là một con hắc long.


Ta hóa thành rồng nằm cạnh Chúc Bạch, duỗi thẳng đuôi mới phát hiện mình ngắn hơn y một đoạn. Ta cảm thấy thất vọng, cúi đầu buồn bã: "Sao chàng to lớn hơn ta nhiều thế?"


"Nhưng màu sắc của em đẹp lắm. Hắc long đầy uy phong mà." Chúc Bạch đang bệnh vẫn không quên khen ta.


Ta vui lên, vểnh đuôi khen lại: "Chàng cũng đẹp lắm."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play