Hoàng hôn buông xuống, trời chưa hoàn toàn tối, gió thổi qua bên tai, gào thét từng cơn. Thẩm Y Y bị Ngụy Huyền mạnh mẽ vác lên ngựa, hắn bất ngờ tung mình nhảy lên, ra lệnh một tiếng. Con tuấn mã dưới chân lập tức tung bốn vó, lao đi như mũi tên rời cung.
Khi Thẩm Y Y kịp phản ứng, định ngăn cản hắn, thì Chu phủ đã khuất xa phía sau, không còn bóng dáng. “Đồ khốn, ngươi điên rồi sao? Thả ta xuống, buông ta ra!” Nàng tức đến đỏ mắt, không ngừng giãy giụa, đấm đá. Nhưng Ngụy Huyền càng siết chặt nàng trong lòng, ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, phảng phất còn xen chút ngọt ngào của sữa, khiến hắn mê đắm, không muốn dừng lại. Hắn chỉ hận không thể hòa nàng vào lồng ngực mình, cánh tay rắn chắc ôm trọn lưng nàng, ép sát vào ngực hắn.
Hắn còn cố tình cọ cằm chưa kịp cạo sạch râu lên khuôn mặt mịn màng của Thẩm Y Y, cảm giác thô ráp như khi tiểu thú dùng chiếc lưỡi đầy gai liếm mu bàn tay nàng. Thẩm Y Y né tránh không kịp, hung hăng nhéo mạnh vào cánh tay hắn. Nam nhân đang đắm chìm trong niềm vui mất rồi lại được bỗng đau điếng, khẽ rên một tiếng, nhưng rồi lại bật cười, dịu dàng nhìn nghiêng gương mặt giận dữ của nàng. “Quả nhiên vẫn là Y Y của ta.”
Trời mới biết, trong vô số đêm đen đằng đẵng, hắn đã nhớ nhung gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này đến nhường nào. Dù là giận dữ, vui vẻ hay thậm chí chán ghét, chỉ cần nghĩ đến nàng sống động như thế, mỗi khi hắn tưởng chừng không thể chống đỡ nổi, hắn lại lấy chiếc ngọc bội trong lòng ngực ra. Hắn không ngừng tự nhủ, dù có chết, cũng phải trở về, dù chỉ để nhìn nàng lần cuối. Kiếp trước kiếp này, nàng là tia ấm áp cuối cùng hắn lưu luyến trên cõi đời này.
Hai người dừng trước một cỗ xe ngựa. Ngụy Huyền định bế nàng xuống ngựa, nhưng nàng đá văng tay hắn, tự mình nhảy xuống. Có lẽ vì không quen cưỡi ngựa, lúc nhảy xuống, nàng trẹo mắt cá chân, suýt ngã xuống đất. May mà Ngụy Huyền kịp thời đỡ lấy, khiến nàng như ý hắn mong muốn, ngã vào lòng hắn.
Thẩm Y Y tức giận đấm thêm một quyền vào người hắn. Hắn khẽ rên một tiếng, buông nàng ra, tay ôm lấy phần xương sườn, trong mắt thoáng hiện vài phần đau đớn. Lúc này, Thẩm Y Y mới có dịp quan sát hắn kỹ càng.
Gần một năm xa cách, hắn gần như biến thành người khác. Khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ đen sạm, thô ráp hơn nhiều. Cả người gầy đi một vòng, mang vẻ yếu ớt như vừa trải qua cơn bệnh nặng. Điều duy nhất không đổi là lưng hắn vẫn thẳng tắp, kiêu ngạo, cùng tính cách càn rỡ, tùy tâm sở dục. Hắn chẳng thèm chào hỏi, đã cướp nàng khỏi Chu gia. Hắn coi hôn sự là trò đùa sao? Hành động này đặt nàng, Chu gia và Thôi gia vào tình thế nào?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play