Tỉnh dậy khi trời đã quá trưa, có lẽ do đêm qua ngủ muộn nên Xuân Hạnh và Chu Anh không dám đến đánh thức nàng.
Việc đầu tiên Thẩm Y Y làm khi tỉnh lại là đưa tay sờ bụng nhỏ của mình. Nàng để chân trần chạy đến trước gương, soi tới soi lui. Thật đáng thất vọng, nàng không hề cảm thấy chút khó chịu nào, bụng cũng chẳng có chút thay đổi, vẫn hơi nhô lên như trước.
Trong gương, nữ tử có làn da mịn màng, gương mặt hồng hào, đôi mắt hạnh long lanh như chứa đựng cả mùa xuân, ánh lên vẻ óng ánh động lòng người. Chỉ một cái chớp mắt nhẹ nhàng, nàng như thể đang ném một ánh nhìn quyến rũ vào chính mình trong gương.
Thẩm Y Y ngẩn ngơ vuốt ve gương mặt mịn màng của mình, có chút không kịp phản ứng. Nàng sao lại trở thành như vậy?
Nàng lặng lẽ ngồi đó, xuất thần, chẳng biết từ lúc nào một người lặng lẽ tiến đến sau lưng. Nam nhân vòng tay ôm lấy nửa người trên của nàng, hơi thở nóng rực phả lên má nàng, giống hệt như đêm qua, ướt át và bỏng cháy.
Thẩm Y Y không nói gì, hàng lông mi dài khẽ run rẩy như cánh quạt nhỏ, tai nàng đỏ bừng.
“Đang nghĩ gì mà không ăn trưa?” Ngụy Huyền dịu dàng hỏi nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT