Mấy ngày trôi qua nhanh như chớp mắt, Thẩm Y Y tựa hồ bị thủ đoạn nghiêm khắc của Ngụy Huyền dọa sợ. Nàng mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở lại Đông Sương phòng, chăm chỉ thêu hoa, không bước chân ra ngoài, cũng chẳng màng đến chuyện bên ngoài, thật sự là một tiểu nô tỳ biết điều.
Thấy nàng thức thời, Ngụy Huyền cũng không nhắc lại chuyện đêm hôm đó, hai người cứ thế giữ được sự yên bình, không ai gây phiền hà cho ai.
Hôm ấy là ngày nghỉ, Ngụy Huyền ngồi trong phòng, thong thả cầm một quyển sách đọc. Thẩm Y Y ngồi bên cửa sổ gần đó, chăm chú may y phục cho hắn. Mảnh vải nhỏ còn thừa từ trước được nàng tận dụng để may đồ lót, vừa mát mẻ thoải mái, lại không quá mỏng manh như lụa, tránh lộ liễu quá mức.
Dù Ngụy Huyền không cần nàng hầu hạ bưng trà rót nước, hắn vẫn không cho phép nàng rời khỏi tầm mắt mình. May mắn là hắn không có thói quen phóng túng giữa ban ngày, nên Thẩm Y Y yên tâm may vá. Khi mệt mỏi, nàng tựa vào cửa sổ, chợp mắt một chút.
Không biết đã ngủ bao lâu, trong cơn mơ màng, nàng đột nhiên cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng. Thẩm Y Y giật mình tỉnh giấc, theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ nam nhân. Thì ra Ngụy Huyền thấy nàng ngủ say, liền bế nàng đặt lên sập. Hắn nhéo cằm nàng, nhíu mày hỏi: “Tiểu nhật tử chẳng phải đã qua rồi sao? Sao sắc mặt ngươi vẫn kém thế này?”
Thẩm Y Y ngẩn người, hàng mi dài khẽ rũ xuống. Hắn thậm chí còn biết cả chuyện này, chắc chắn là do Xuân Hạnh lắm miệng kể lại.
“Ban ngày nô tỳ ăn hơi nhiều, nên uống hai chén trà tiêu thực. Đến đêm… ngủ không ngon.” Nàng thành thật đáp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play