Sáng hôm sau, quầy pha chế mới mà Shirakawa Shu đặt làm riêng cuối cùng cũng được chuyển đến.
Anh đứng trước cửa chỉ đạo thợ lắp đặt, vừa xoay người thì đã thấy Ran và Conan đang từ tầng trên bước xuống.
“Chào buổi sáng, anh Shirakawa!”
“Chào buổi sáng, Ran, Conan.”
Shirakawa hơi nghiêng người ra sau một cách rất khéo léo, nụ cười vẫn không rời trên môi.
Ran tò mò nhìn đám thợ đang tháo lắp đồ:
“Anh đang sửa sang lại quán cà phê ạ?”
“Không, chỉ là mặt bàn ở quầy bar bị hỏng nên anh thay cái mới thôi.” Shirakawa nhẹ nhàng giải thích.
Conan ngẩng đầu, vừa đúng lúc thấy vài người thợ đang khiêng tấm gỗ cũ nặng nề ra ngoài.
Trên mặt bàn, có mấy vết dao rất rõ ràng.
Ánh mắt Conan lập tức thay đổi, vẻ hờ hững ban đầu bị thay bằng sự cảnh giác—cậu chăm chú nhìn chằm chằm vào những vết cắt kia.
“Ơ kìa~~ lạ nhỉ.”
Giọng nói non nớt vang lên, khiến dây thần kinh sau gáy Shirakawa khẽ giật.
Cả hai người cùng quay lại.
Conan chỉ vào mấy vết dao trên mặt bàn, nghi hoặc hỏi:
“Anh dùng dao cắt mặt bàn sao? Nhìn vết cắt nhiều quá trời luôn.”
“Ể?”
Shirakawa khựng lại một chút, rồi nhanh chóng khom người xoa đầu Conan, cười hiền:
“Con mắt quan sát của Conan lợi hại thật đấy! Ừ thì, thực ra là hôm qua có một vị khách hơi... thiếu lịch sự. Giữa anh và hắn ta có chút hiểu lầm, thế là hắn ta tức giận, dùng dao ăn đâm vào mặt quầy.”
Ran và Conan đồng loạt kinh ngạc:
“Thật quá đáng!”
Ran nhíu mày đầy lo lắng:
“Anh và chị Azusa không sao chứ?”
Nghe kể mà cũng thấy rợn người.
Shirakawa xua tay:
“Không sao, hắn chỉ đâm vài nhát vào bàn rồi đi ngay.”
Conan hỏi ngay:
“Anh có báo cảnh sát không ạ? Mấy người thế này phải bị xử lý mới được! Thật quá đáng!”
Hôm nay đâm bàn, mai biết đâu đâm người—tính bạo lực thế này không thể coi thường được.
“Ừm, hắn bỏ đi quá nhanh. Hơn nữa cũng không gây thương tích gì cho bọn tôi, nên tôi cũng không truy cứu. Dù sao làm ăn buôn bán, va chạm đủ kiểu người, cứ coi như chuyện nhỏ đi, không đáng phải báo cảnh sát làm lớn chuyện.” Shirakawa Shu nhún vai, giọng có phần bất đắc dĩ.
Ran thở dài:
“Anh tốt bụng quá…”
Shirakawa chỉ mỉm cười, không nói thêm gì.
Anh đứng bên lề đường, dáng người cao gầy nổi bật, trông rất hòa nhã khi trò chuyện với hai người. Nhưng trong ánh mắt màu vàng nhạt ấy, một tia sắc lạnh lướt qua như chớp rồi biến mất.
Ueshita Mitsuo, người vốn đi đường này để đến chỗ làm như thường lệ, bỗng chạm phải ánh nhìn vô cảm kia liền hoảng hốt lùi lại, quay người băng qua đường, luống cuống chạy vòng sang khu phố khác.
— Hắn thề sẽ không bao giờ lại gần tên điên đó nữa! Không bao giờ!
Nhìn bóng dáng người đàn ông bỏ chạy tán loạn, Shirakawa Shu hài lòng thu lại ánh mắt, nụ cười trên môi lại càng thêm chân thành.
“À, hai đứa đang đi đến đài truyền hình Nippon à?” Shirakawa cố lục lại ký ức trong đầu, nhưng phần lớn nội dung liên quan đến Conan anh đã quên sạch, nhất thời cũng không nhớ họ tới đó làm gì.
“Vâng ạ, cũng đến giờ rồi, em và Conan đi trước đây.” Ran lễ phép nói.
“Được, đi cẩn thận nhé.”
Shirakawa mỉm cười vẫy tay tạm biệt.
Đợi bóng dáng hai người một lớn một nhỏ đi khuất, Shirakawa Shu mới quay người lại, trầm ngâm giây lát rồi đưa cho tài xế một xấp tiền mặt:
“Làm phiền anh mang mấy thứ đồ tháo ra này đến trạm tiêu hủy giúp tôi.”
Tài xế liếc qua, nói:
“Anh à, cái mặt bàn này thực ra còn dùng tốt lắm, đem bán đồ cũ chắc cũng thu lại được ít vốn đấy.”
“Nhờ anh rồi.” Shirakawa chỉ cười đáp, “Chiếc bàn này hơi... không may mắn lắm. Coi như xả xui thôi.”
Nghe đến chuyện tâm linh, tài xế cũng không hỏi thêm, gật đầu đồng ý.
Chiếc quầy bar mới sử dụng đá cẩm thạch cao cấp, vừa bền đẹp vừa sang trọng, khiến không gian quán cà phê như được nâng tầm lên một bậc.
Điều duy nhất khiến Shirakawa đau lòng chính là — cái giá cũng rất "cao cấp".
Nhìn Enomoto Azusa đang vui vẻ lau chùi mặt bàn mới bóng loáng, Shirakawa ôm cái ví trống rỗng, gắng gượng nặn ra một nụ cười vui vẻ.
Không sao, không sao cả… chỉ là chút tiền thôi mà…
Thực ra, nếu có thể, anh muốn ngay đêm nay dọn khỏi khu Beika, tránh càng xa Conan và đám thám tử đó càng tốt.
Đáng tiếc là—ví tiền không đồng ý.
“Tiêu hủy chứng cứ phạm tội là một kỹ năng cơ bản mà một tội phạm đủ tiêu chuẩn cần có. Ký chủ làm như vậy chứng tỏ đã trưởng thành hơn rồi, xin đừng quá buồn.”
Hệ thống lên tiếng an ủi, vô cùng... không đúng lúc.
Shirakawa Shu: “...Cảm ơn mày.” Càng nghe càng đau lòng.
Có lẽ nhận ra sự tuyệt vọng của anh, hệ thống nghiêm túc đề xuất:
“Ký chủ đã thiếu tiền như vậy, sao không lên kế hoạch cướp ngân hàng? Vừa giải quyết cấp bách, lại có thêm kinh nghiệm, còn có thể trở thành tội phạm bị truy nã ở Beika!”
Shirakawa Shu: “...Không ai bảo mày câm, nhưng nếu mày im lặng thì tao biết ơn.”
Hệ thống: (′⊙ω⊙`)
Hệ thống lại ấm ức im lặng.
Shirakawa Shu lại lần nữa gục mặt xuống bàn, u sầu không thôi.
Tới chiều muộn, chuẩn bị tạm đóng cửa để nghỉ ngơi, anh thu tấm bảng quảng cáo ngoài cửa vào trong quán, vừa ngẩng đầu lên liền thấy văn phòng thám tử Mori tối đen như mực.
Anh thắc mắc:
“Hôm nay ông Mori không về nhà sao?”
Cảm giác cả ngày nay không thấy bóng dáng họ đâu.
Enomoto Azusa thì chẳng có vẻ gì bất ngờ:
“Ngài Mori và mọi người thường hay ra ngoài chơi hoặc đi làm nhiệm vụ. Có khi vài ngày liền không về, bình thường thôi mà.”
Shirakawa Shu lẩm bẩm:
“Được ra ngoài đi đây đi đó cũng tốt...”
Không thể để mỗi Beika hứng chịu ‘phá hoại’ của các vụ án — các nơi khác cũng nên chia sẻ gánh nặng một chút.
Thế nhưng Shirakawa Shu lại có phần ngưỡng mộ: “Họ sống thế này... chẳng phải quá tự do rồi sao?”
Azusa đáp: “Thám tử Mori suy luận rất giỏi, bình thường có nhiều người tìm tới nhờ phá án. Chắc cũng kiếm được không ít tiền đó.”
“Ôi, thật đáng ghen tỵ...”
Shirakawa Shu nhìn xa xăm, trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng.
“Azusa, cô nghĩ sao nếu tôi hợp tác với văn phòng thám tử Mori?”
Enomoto Azusa ngạc nhiên: “Hả?”
Shirakawa Shu vỗ tay phấn khích: “Tôi có thể làm một chiến dịch liên kết luôn!”
Azusa tò mò nhìn anh: “Chiến dịch liên kết?”
“Tôi hoàn toàn có thể sử dụng danh tiếng của thám tử Mori, biến quán chúng ta thành điểm check-in nổi tiếng trên mạng.”
Shirakawa ngồi thẳng người lại.
Thế giới này phát triển chậm hơn khoảng hai mươi năm so với thế giới cũ của anh, nhưng có lẽ do ảnh hưởng từ câu chuyện Conan, gần đây Shirakawa Shu nhận ra dòng thời gian mình đang sống có phần bất thường.
Thời gian tưởng như ngừng trôi, nhưng thế giới vẫn tiến rất nhanh, thu hẹp khoảng cách với thế giới cũ của anh, không lâu nữa là sẽ đuổi kịp.
Lúc đó, công nghệ và kinh tế đều sẽ có biến đổi lớn.
Là người từng trải, Shirakawa biết rõ sức mạnh của “liên danh” (collab).
“Chúng ta có thể cung cấp cà phê miễn phí cho văn phòng thám tử Mori. Như vậy khách đến gặp thám tử Mori sẽ được uống cà phê của quán Poirot! Số người đến tăng lên, có tiếng tăm rồi, chúng ta còn có thể ra mắt sản phẩm mới gọi là ‘Cà phê An Thần Thám Tử Mori’ nữa. Sau này mấy fan thám tử nghe danh sẽ đến uống cà phê giống thám tử Mori, kiếm thêm tiền!”
Dù trước giờ ít tiếp xúc với khái niệm “liên danh”, Enomoto Azusa nghe hết vẫn thấy ý tưởng mà quản lý Shirakawa thốt ra thật sự có triển vọng kinh doanh lớn.
Cô tò mò giơ tay hỏi: “Nhưng tại sao lại gọi là ‘Cà phê An Thần Thám Tử Mori’? Cà phê không phải để tỉnh táo sao? Sao lại gọi là an thần?”
“Câu hỏi hay đấy!”
Shirakawa cười tươi, đặt một chiếc ly thủy tinh rỗng trên quầy trước mặt Azusa, chỉ tay vào ly:
“Thám tử Mori không phải được bên ngoài gọi là ‘Mori Kogoro ngủ gật’ sao? Vậy thì cà phê ‘tỉnh táo’ của chúng ta chính là để giúp thám tử đạt đến cảnh giới phá án trong ‘giấc ngủ’, nghe có oách không!”
Nghe lời giải thích lủng củng của Shirakawa, Enomoto Azusa chỉ biết gật gù, chưa hoàn toàn hiểu nhưng cũng không phản bác.
“Mà thôi, đó chỉ là cái tên cho vui, tạo điểm nhấn thôi, chủ yếu để kích thích sự tò mò của người khác — ví dụ như cô Azusa nãy giờ cũng hỏi sao lại đặt tên như vậy đúng không?”
Azusa nghiêng đầu: “Đúng.”
“Mua một ly thì cô sẽ biết ngay thôi. Biết đâu lại có cơ hội trải nghiệm cảnh giới mà thám tử Mori đạt được ấy~”
Shirakawa đẩy ly thủy tinh về phía Azusa, giọng điệu hơi mời gọi, như thể ly cà phê “thần thánh” đó đang hiện hữu ngay trước mặt.
Nếu không phả chiếci ly kia đang trống rỗng, chắc Azusa đã tò mò mà mua thử một ly thật rồi.
Cô không kìm được, vỗ tay khen:
“Wow! Quản lý giỏi quá! Anh nghĩ ra mấy ý tưởng đó thế nào vậy?”
Shirakawa khẽ khịt mũi:
“Kinh doanh mà, trước đây tôi cũng hay suy nghĩ mấy chuyện này.”
“Nhưng chúng ta không thể hấp tấp. Phải từ từ tính cho kỹ…”
Thế giới này đặc biệt sùng bái các thám tử. Nếu tên tuổi của Mori Kogoro được đẩy lên cao thêm chút nữa, biết đâu thật sự có thể cất cánh cả cái quán cà phê này.