Enomoto Azusa bưng khay trái cây bước ra từ gian bếp.
Gã Ueshita Mitsuo phiền phức cuối cùng cũng đã rời đi, còn quản lý mới của họ hiện tại thì đang ngồi trước quầy bar, trông như đang chìm trong một nỗi u sầu sâu sắc.
“Ơ? Ngài Ueshita đi rồi à?” Azusa nghiêng đầu hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Ừ.”
Shirakawa Shu ngồi thẳng người, giọng nói bình thản:
“Tôi đã dùng tình cảm để cảm hóa ông ấy, dùng lý lẽ để phân tích. Bây giờ ông ấy đã sâu sắc nhận ra lỗi lầm của mình và chủ động rời đi rồi.”
“Ể?” Azusa ngạc nhiên tột độ.
Dựa theo những gì cô biết, ông Ueshita ấy hoàn toàn không phải loại người dễ nghe lời đến thế.
“Thật mà.” Shirakawa trông rất nghiêm túc, gật đầu nói:
“Còn nhờ tôi thay mặt gửi lời xin lỗi tới cô, nói là sẽ nghiêm túc suy ngẫm về hành vi của mình.”
“…Vậy sao…”
Azusa đặt khay trái cây xuống, trong lòng vẫn đang nghĩ không hiểu vì sao ông Ueshita lại thay đổi tính nết đột ngột như vậy. Ánh mắt cô vô thức nhìn xuống quầy bar… rồi ngay lập tức khựng lại.
“Ể, ỂỂỂ?!”
Cô sững người, lập tức lao tới kiểm tra:
“Sao trên mặt quầy lại có nhiều vết lỗ chi chít thế này?!”
Dù không phải loại gỗ cao cấp gì, nhưng độ cứng của mặt quầy này thì trước giờ vẫn đủ dùng, sao tự dưng thành cái sàng rồi?
“Khụ khụ, chắc là… bị chuột gặm đấy mà.”
Shirakawa ho nhẹ một tiếng:
“Dù sao cái quầy này cũng nên thay từ lâu rồi. Tôi luôn cảm thấy nó không hợp với phong cách trang trí của quán, trông rất chói mắt. Nhân dịp này đổi luôn cũng được.”
Azusa lo lắng:
“Nhưng mà tháo hết ra, chắc phải tốn kha khá tiền đấy…”
Shirakawa đặt tay lên ngực, che lại trái tim đang rỉ máu, cố nén cười:
“Không sao, không sao… Đầu tư mà.”
“Đúng lúc—”
Ánh mắt anh liếc sang góc cạnh bên quầy bar:
“Gần đây tôi thấy nhiều quán cũng bắt đầu bán bánh ngọt, set trà chiều các thứ… Hay là mình đặt thêm một tủ trưng bày ở đây, làm thêm món ngọt, chắc chắn sẽ hút khách.”
Khi mới tới, Shirakawa đã khảo sát kỹ—trên con phố này vẫn chưa có tiệm bánh ngọt hay cửa hàng chuyên về món tráng miệng nào cả. Nếu họ là người đầu tiên triển khai, chắc chắn sẽ chiếm được lợi thế.
Azusa nghe vậy cũng thấy là một ý kiến hay.
Chỉ là…
Cô hơi do dự:
“Nhưng mà tôi chỉ biết làm mấy món nướng đơn giản thôi… như bánh mì, bánh quy… chứ bánh kem thì tôi chưa làm bao giờ.”
Chết, quên mất kỹ năng của nhân viên duy nhất trong quán còn chưa full điểm…
Shirakawa ngẫm nghĩ một lát:
“Vậy trước mắt cứ lắp tủ trưng bày đã, kể cả chỉ để mấy món như pudding cũng được. Sau này tính tiếp.”
Azusa gật đầu:
“Vâng! Tôi sẽ cố gắng học thêm, mở rộng thực đơn.”
“Vất vả rồi, Azusa-san!”
Shirakawa hài lòng vỗ nhẹ vai cô.
Có được một nhân viên như vậy, thật khiến người ta an tâm.
“Shirakawa-san có thể gọi tôi là Azusa thôi.” Azusa mỉm cười nói.
Shirakawa lập tức đổi giọng:
“Vậy được, Azusa.”
Từ sau sự việc vừa rồi, mối quan hệ giữa hai người cũng dần trở nên thân thiết hơn.
Shirakawa phụ trách nhận đơn và thu ngân, Azusa đảm nhiệm pha cà phê và phục vụ.
Chỉ là có điều hơi kỳ lạ—hôm nay đá lạnh trong quán tiêu thụ cực nhanh, thùng đựng đá vừa đầy đã cạn.
Azusa xoay người vào bếp lấy thêm đá, miệng lẩm bẩm:
“Sao hôm nay dùng đá nhanh vậy ta… Chiều nay chắc phải chuẩn bị nhiều thêm mới được.”
Ngay khoảnh khắc đó, Shirakawa đang ở quầy thu ngân đột nhiên hắt xì liên tục.
Anh dụi mũi, ngẩng đầu nhìn điều hòa:
“Hình như chỉnh nhiệt độ thấp quá rồi. Hmm… chắc nên tăng lên chút.”
__
Cảnh chuyển—Cục Cảnh sát Tokyo
Takagi Wataru ngồi tại bàn làm việc, chống cằm trầm ngâm.
“Có chuyện gì thế? Cả ngày nay tôi thấy anh cứ như đang nghĩ ngợi điều gì đó.”
Sato Miwako ngồi xuống, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Takagi Wataru.
“Bên phía vụ án của anh xảy ra chuyện gì sao?”
“Không không, không có gì đâu.” Takagi ngồi thẳng dậy, vội vàng xua tay giải thích, “Sato-keibu còn nhớ chàng trai tóc trắng đi cùng Ran hôm qua ở hiện trường vụ án chứ?”
Sato Miwako ngẫm nghĩ một chút.
Cậu ta không có nhiều cảm giác tồn tại, hôm qua cô bận tối mắt tối mũi nên cũng không tiếp xúc được, chỉ nhớ mang máng hình như có người như vậy.
“Ừ, rồi sao?”
Cô hỏi theo phản xạ.
“Anh ta nói tên là Shirakawa Shu… Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác đã nghe cái tên này ở đâu đó rồi…”
Takagi vò đầu, vẻ mặt rối rắm:
“Nhưng tôi nghĩ suốt cả ngày rồi mà vẫn không nhớ ra được.”
Một cảnh sát hình sự lại cảm thấy quen tai với một cái tên—chuyện này tuyệt đối không bình thường.
Takagi vì thế cứ mãi trăn trở, cố moi trong ký ức xem bản thân đã nghe cái tên ấy ở đâu.
“Shirakawa Shu?” Sato Miwako sững người, ánh mắt hiện rõ vẻ ngạc nhiên, “Anh chắc chắn người đó tên là Shirakawa Shu?”
Takagi gật đầu:
“Họ Shirakawa hiếm lắm, tôi nhớ rất rõ.”
“Anh quên rồi à?” Sato Miwako chau mày, giọng lộ vẻ trách móc, “Lúc còn ở trường cảnh sát, thầy cô không nói với các anh sao?”
Đôi mắt Takagi trợn tròn, ký ức mơ hồ trong đầu bỗng như được ai đó bật công tắc, bừng sáng trong tích tắc.
“Ra là… anh ta?!”
Takagi bật thốt, không giấu nổi vẻ sửng sốt.
“Chính là anh ta! Người duy nhất trong mấy khóa học bị cảnh sát học viện công khai đuổi học!’” Sato Miwako gật đầu xác nhận, lại bổ sung thêm:
“Không đúng… chính xác mà nói thì suốt bảy năm qua, cũng chỉ có mình anh ta thôi!”
Trong những năm đó, có người bỏ học, có người chuyển ngành, thậm chí có người hi sinh khi làm nhiệm vụ. Nhưng bị tống cổ khỏi trường vì phạm tội—thì chỉ duy nhất có Shirakawa Shu!
Anh ta lập tức trở thành ví dụ điển hình để cảnh cáo học viên toàn trường. Đến mức nhiều năm sau, nhắc đến cái tên này, các huấn luyện viên vẫn lắc đầu ngán ngẩm, gọi đó là “vết nhơ lớn nhất trong sự nghiệp đào tạo”.
Tại sao Sato Miwako lại nhớ rõ như vậy ư?
Vì Shirakawa Shu chính là khóa đàn anh ngay trước khóa của cô!
Sự việc của anh ta đã khiến trường tiến hành cải tổ quy chế, khiến khóa của cô bị quản lý nghiêm khắc đến mức… phải gọi là biến thái. Giáo quan suốt ngày lôi cái tên đó ra để làm gương răn đe, làm học viên khổ sở không biết bao nhiêu.
Đến tận bây giờ, hậu quả vẫn còn. Ngay cả những cảnh sát trẻ vào ngành sau này, mỗi khi nhắc đến cái tên đó, đều nghiến răng nghiến lợi.
“Xem ra hồi đó anh đúng là học sinh ngoan ngoãn kiểu mẫu rồi, chỉ biết vùi đầu học, chẳng để ý chuyện gì bên ngoài.” Sato Miwako lắc đầu than thở, “Chuyện đó ai cũng biết đấy. Anh cứ ra hỏi mấy lính mới trong cục mà xem, họ còn biết rõ hơn anh!”
Takagi ngượng ngùng gãi đầu:
“Hồi ấy thể lực tôi kém, suốt ngày chui trong phòng tập luyện thể chất nên cũng không để ý chuyện bên ngoài…”
Sato cũng không trách gì, nhưng chuyện này khiến cô bắt đầu thấy hứng thú với “nhân vật truyền kỳ” kia:
“Này Takagi, anh ta trông như thế nào? Hôm qua tôi không để ý lắm.”
Bóng dáng cao gầy, lạnh lùng của người đó hiện ra trong đầu, khiến người ta khó mà quên được. Takagi theo phản xạ liền đáp:
“Rất đẹp trai!”
Đó thực sự là một thanh niên rất cuốn hút.
Sato nghe thấy câu trả lời không chút do dự ấy, liền nhướng mày đầy hoài nghi.
Hôm qua cô cũng có mặt ở hiện trường cơ mà—nếu có người đẹp trai nổi bật đến thế, sao cô lại không chú ý?
Người có khí chất nổi bật như vậy, bất kể là ai cũng sẽ nhìn theo bản năng. Đó là bản tính yêu cái đẹp của con người.
“Thật không đấy? Sao tôi không có chút ấn tượng nào hết vậy?”
Takagi chống cằm suy nghĩ:
“Nói cũng lạ… Trước khi anh ta chủ động đến bắt chuyện với tôi, tôi cũng không để ý thấy anh ta…”
Nhưng rõ ràng anh ta đã theo Ran đi khắp hiện trường vụ án, thậm chí lúc thám tử Mori phá án, anh ta cũng đứng nghe từ đầu đến cuối.
Nghĩ tới đây, Takagi bỗng rùng mình, vô thức ôm lấy cánh tay:
“Người hôm qua tôi nhìn thấy… là người thật đấy chứ?”
“Anh thôi đi!” Sato Miwako dở khóc dở cười, đập vào trán anh một cái, “Có những người trời sinh đã khó thu hút sự chú ý của người khác. Đừng có hù dọa bản thân!”
“Ái da—” Takagi ôm đầu, r*n rỉ, “Biết rồi, biết rồi mà…”
“Nhưng mà, về Shirakawa Shu…”
Sato Miwako khẽ mím môi, trong đầu lại hiện lên những câu chuyện cô từng nghe kể từ… một người nào đó.
Ánh mắt cô trở nên phức tạp.