“Chào buổi sáng… A!”

Vừa trông thấy gương mặt của Shirakawa Shu, Enomoto Azusa đã giật nảy người, hốt hoảng lao tới:
“Quản lý! Mặt anh sao thế này?!”

Làn da Shirakawa vốn đã trắng bệch do thể trạng, giờ lại thêm một vết bầm to tướng ngay giữa mặt, trông vô cùng nổi bật và thảm hại.

“Chào buổi sáng, Azusa.” Shirakawa vẫy tay, tỏ vẻ thản nhiên, “Không sao, trên đường về nhà bị vấp ngã thôi.”

Nhưng chính động tác vẫy tay ấy đã để lộ cổ tay của anh, khiến Azusa càng hoảng hốt kêu to:

“Trời ơi, cả tay anh nữa kìa, quản lý!!”

Bàn tay phải của Shirakawa bị băng bó đến mức trông như cái móng heo khổng lồ – vừa thảm vừa buồn cười.

“Sao lại ngã đến mức này chứ? Anh để chổi đó, để tôi làm cho!”

Azusa vội tháo chiếc túi đeo chéo trên người xuống, bước tới cầm lấy cây chổi trong tay anh.

“Haizz, số đen đủi đấy mà.”

Shirakawa cười khổ, gãi đầu:
“Tối qua về nhà bị trượt chân, chẳng hiểu sao đầu lại đập trúng cột điện, tay thì chống xuống đất đến mức gãy xương.”

Azusa nghe xong mà không giấu nổi vẻ lo lắng:
“Sao lại ra cơ sự này được chứ… Thế thì hôm nay anh đâu cần tới tiệm làm gì, nên nghỉ ngơi ở nhà mới phải.”

Shirakawa thở dài:
“Cũng không sao. Ở nhà cũng chỉ rảnh rỗi, chẳng biết làm gì.”

Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay:
“Hình như Ran sắp xuống rồi phải không?”

Azusa cũng cúi nhìn đồng hồ tay:
“Bình thường đúng giờ này là xuống đấy—”

Quả nhiên, Ran Mori đeo cặp sách xuất hiện, đi xuống để mua bánh sừng bò làm bữa sáng tại quán cà phê Poirot.

“Chào buổi sáng, Ran.”

Vừa thấy vết thương trên mặt và tay Shirakawa, Ran lập tức sửng sốt:
“Shirakawa-san! Mặt với tay anh…”

Shirakawa mỉm cười:
“Không sao đâu, chỉ vấp té chút thôi.”

Trong lúc Azusa đang gói bánh cho Ran, Shirakawa làm ra vẻ như tiện miệng hỏi:
“Gần đây thám tử Mori có vụ án nào không? Vụ xả súng lần trước không ảnh hưởng gì đến ngài ấy chứ?”

Ran thở dài đầy phiền não:
“Vụ nổ súng thì ba em không coi là chuyện to tát gì đâu… nhưng mấy hôm nay ông ấy mê đua ngựa, không thèm nhận vụ nào hết.”

Anh gật đầu, ra vẻ đã hiểu:

“Thì ra là vậy…”

“Bánh của em đây.” Azusa đưa túi bánh cho Ran.

“Cảm ơn chị nhé.” Ran nhận lấy rồi rời đi.

Sau đó, Shirakawa lại thảnh thơi ngồi trở lại ghế, chẳng có việc gì làm.

Hệ thống lên tiếng:

“Cơ hội tốt đó, ký chủ! Cả nhà Mori đều đang rảnh rỗi, chẳng phải đúng lúc để gây án, trở thành hung thủ trong vụ tiếp theo hay sao?!”

Shirakawa: “… …”

Đôi khi thật sự chỉ muốn thở dài.

“Tôi còn phải học thêm vài kỹ năng đã chứ? Nhỡ làm hỏng thì còn có đường rút lui.”

Hệ thống gật gù:
“Cũng đúng ha… Ký chủ yếu quá, đến giờ mới có mỗi kỹ năng của tên cuồng đánh bom…”

Ngữ khí chẳng buồn giấu nổi sự khinh bỉ.

Shirakawa lẩm bẩm:
“...Có là tốt rồi.”

Dù sao thì… cái đó cũng là ngoài ý muốn.

Hệ thống liền bày chiêu:
“Hay là ký chủ làm một vụ nổ lớn đi? Nổ tòa nhà chẳng hạn, hay nổ đường ray… Dựa vào kỹ năng chúng ta có!”

Nghe đến vụ nổ tòa nhà, Shirakawa bất giác thấy chột dạ, liếc sang chỗ khác, lúng túng:
“Chuyện đó không ổn đâu… Với lại, tôi có hai người bạn còn đang làm trong đội gỡ bom, ảnh hưởng đến công việc của họ thì không hay.”

Hệ thống: “???”

Đối mặt với một ký chủ cứ do dự dây dưa, hệ thống dài giọng thở ra, chẳng khác gì một thái giám sốt ruột thay hoàng đế:

“Bao giờ ký chủ mới có thể trở thành ‘hung thủ số một của Beika’ đây trời…”

Nó lại bắt đầu than thở u uất.

Shirakawa: “… …”

Ba câu chẳng rời nhiệm vụ, đúng là cần mẫn đến phát sợ.

Điện thoại đổ chuông. Shirakawa nhìn màn hình, có phần bất ngờ, rồi bấm nghe:

“A lô?”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi một giọng nói trầm thấp vang lên:
“Dạo này cậu sống sao rồi?”

Shirakawa mỉm cười rạng rỡ:
“Mọi thứ đều ổn cả! Tôi đã quay lại định cư ở Beika rồi. Nếu cậu trở về, có thể đến quán cà phê Poirot tìm tôi.”

Giọng cười trầm ấm vang lên:
“Ừ, nhất định sẽ đến.”

Bên kia điện thoại là đêm khuya. Người đàn ông đứng trên phố nơi đất khách, lặng lẽ nhìn về ánh đèn rực rỡ xa xa:
“Nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi. Chắc không bao lâu nữa là có thể quay về.”

Shirakawa nhướng mày:
“Thật sao? Cái đó… cậu có thể nói với tôi à?”

Giọng Morofushi Hiromitsu dịu dàng đáp:
“Không sao cả. Tôi đã có được một số thứ. Đợi đến khi quay về, bọn họ sẽ không tên nào thoát nổi.”

Shirakawa thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt quá.”

Ba năm trước, sau lần chia tay đó, Morofushi Hiromitsu bắt đầu hoạt động ngầm, lần theo đầu mối bị lộ năm xưa để truy ngược lên. Ai ngờ càng điều tra càng thấy phức tạp, đến mức dây dưa đến cả Mỹ.

Sau khi suy nghĩ kỹ, anh ta đã quyết định đến Mỹ hành động.

Chuyện này anh gần như không nói với ai, ngoài Shirakawa – người biết anh vẫn còn sống – thì chỉ có một lãnh đạo cấp cao của Cục Cảnh sát là nhận được báo cáo. Ngay cả Zero – tức Amuro Tooru, người đang nằm vùng trong tổ chức – cũng không hay biết.

Không phải vì muốn khiến Zero đau lòng, mà là vì việc này liên quan đến một nhân vật lớn trong Bộ Công an, Morofushi Hiromitsu không chắc mình có thể toàn mạng quay về.

Nếu đã vậy, chi bằng để mọi người tưởng rằng mình đã chết. Như vậy, nếu có chuyện, người thân bạn bè cũng đỡ đau lòng thêm lần nữa.

Sau khi nói sơ qua tình hình gần đây, Shirakawa chần chừ, dù không biết rõ nhiệm vụ cụ thể nhưng vẫn không khỏi lo lắng dặn dò:
“Cậu phải cẩn thận đấy.”

Hiromitsu: “Nhất định rồi.”

Ngay khi cuộc gọi sắp kết thúc, đột nhiên từ tầng trên vọng xuống tiếng kính vỡ. Tiếp đó, ngoài cửa tiệm lướt qua bóng người mặc áo hoodie thể thao.

Tiếp theo là tiếng gào to đầy giận dữ của Mori Kogoro:
“Aaa cái đồ chết tiệt! Cái cửa kính tôi mới thay đấy! Để tôi mà bắt được thì đừng có trách!”

Tiếng bước chân dồn dập ang lên sau đó.

Shirakawa vội vã chào tạm biệt Hiromitsu, cúp máy rồi nhìn ra ngoài cửa kính.

Người đầu tiên đuổi theo chính là Conan chưa kịp đến trường, tiếp sau là Mori Kogoro với miệng vẫn còn dính bọt kem đánh răng.

“Khốn kiếp! Đứng lại cho tôi!”

Mori Kogoro vừa hét vừa phóng qua đường đuổi theo.

Sự việc khiến mọi người trong quán đều tò mò rướn cổ ra nhìn.

Cả Azusa đang pha cà phê cũng bị cuốn theo:
“Ể? Có người đập vỡ cửa sổ nhà thám tử Mori à?”

Shirakawa cũng ngạc nhiên:
“Hình như vậy thật.”

Bỗng nhiên, mắt anh sáng rỡ.

“Tôi cũng ra xem thử. Azusa, nhờ cô trông quán hộ nhé.”

Azusa gật đầu:
“Vâng. Mà anh nhớ cẩn thận đấy, tay còn đang bị thương mà.”

“Yên tâm!”

Shirakawa nói rồi lập tức chạy về hướng Mori Kogoro đã đuổi theo.

Có điều tên phá hoại kia chạy vòng vèo như mèo hoang, Shirakawa đuổi qua mấy khúc ngoặt mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Mori Kogoro đâu nữa.

Anh khom người, thở hồng hộc.

Nhiều năm điều dưỡng nhưng thể trạng này vẫn quá kém.

Shirakawa liếc sang đường nhánh bên cạnh, nói với hệ thống:
“Hệ thống, xem giúp tôi bọn họ đi đâu rồi?”

Hệ thống:
“? Tôi làm sao biết được.”

Shirakawa xoa trán:
“Cảm ứng thử khí tức của Conan đi.”

Hệ thống:
“Đinh—rẽ trái.”

Không chần chừ, Shirakawa lập tức rẽ trái chạy tiếp.

Nhưng điều anh không ngờ tới là, chỉ mới chạy vài bước, trước mặt đã thấy một đám người vây kín.

Có vẻ có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra.

Shirakawa vội chen vào xem tình hình.

Và rồi, anh nhìn thấy Mori Kogoro và Conan – cả hai đều có vẻ mặt nghiêm trọng hiếm thấy.

Trước mặt họ là một chiếc ô tô con màu trắng, phần đầu xe loang lổ vết máu. Cách xe không xa, có một thi thể nằm sõng soài – chính là gã đã đập vỡ cửa kính văn phòng thám tử Mori.

Hắn đã bị xe đâm chết.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play