“Đại ca——”

Vodka ôm lấy cổ tay vừa bị Shirakawa Shu đâm xuyên qua lòng bàn tay, vẻ mặt vẫn còn hoảng sợ, nép sau lưng Gin.

Lúc nãy nếu không nhờ Gin kịp thời giữ chặt cổ tay Shirakawa Shu lại, e là con dao trái cây ấy đã rạch toạc nửa bàn tay Vodka rồi.

Sắc mặt Gin lạnh như băng, khẩu Beretta chĩa thẳng vào huyệt thái dương của chàng trai trẻ, giọng nói u tối đầy sát ý:

“Đừng tưởng có chút bản lĩnh là được nước giở trò. Trò mèo ba xu của cậu, buồn cười đến nỗi khiến người ta không nỡ nhìn.”

Thế nhưng, chàng trai bị áp chế một cách tàn bạo ấy, đầu bị ép chặt xuống mặt bàn, lại không ngừng bật cười.

“Ha ha ha ha, thú vị thật đấy. Buồn cười lắm luôn. Trò mèo ba xu của tôi chẳng phải cũng đã làm tên ngu kia bị thương rồi sao? Anh mà cũng chỉ mang theo cái hàng đó bên người thôi à? Ha ha ha, xem ra anh cũng chẳng khá khẩm gì hơn.”

Anh ta cười đến run cả người, dường như sắp không thở nổi vì cười. Dẫu đã đứng trước ranh giới của cái chết, vẫn cứ không ngừng chọc vào điểm mấu chốt của Gin.

Gin cúi sát bên tai anh, giọng trầm khàn:

“Shirakawa Shu, cậu không nghĩ là tôi sẽ không giết cậu đấy chứ?”

“Hừ hừ hừ, tôi đâu có ngu như anh tưởng.” Shirakawa liếc mắt nhìn Gin, giọng nghèn nghẹt vì bị ép đầu xuống: “Chúng ta cá đi, đêm nay anh sẽ không giết được tôi đâu.”

Gin bật cười mỉa mai: “Cậu biết Scotch không?”

Shirakawa: “Không biết.”

Gin: “Vậy chuyện về Mori Kogoro và Sherry, cậu biết bao nhiêu?”

Shirakawa khẽ cười khẩy.

Không nói thêm lời, Gin siết cò súng không một chút do dự—

“Rrr——Rrr——”

Tiếng chuông điện thoại vang lên từ túi áo Gin.

Ngón tay đang đặt trên cò súng khựng lại.

Shirakawa Shu cười ngạo nghễ: “Xem ra tôi thắng rồi.”

Gin hừ lạnh: “Tôi hoàn toàn có thể giết cậu trước rồi mới nghe điện thoại.”

Shirakawa chớp mắt, đôi mắt màu vàng nhạt không chút u ám, trong sáng rực rỡ như mặt trời, thiêu đốt sạch sẽ vẻ điên loạn ban nãy.

Anh ta lại trở về với vẻ lịch thiệp nhẹ nhàng, hình tượng ông chủ thân thiện đáng tin:

“Anh sẽ không làm thế đâu, vì anh xem trọng tôi, muốn tận dụng tôi.”

Gin nheo mắt, buông cổ tay Shirakawa ra, bắt máy ngay trước mặt anh ta.

“Gin, đừng động vào Shirakawa Shu.”

Giọng nói máy móc vang lên từ đầu bên kia — chính là boss.

Gin liếc nhìn Shirakawa: “Rõ, thưa ngài.”

“Thử chiêu mộ cậu ta. Nếu thất bại… thì về đi.”

Kết thúc cuộc gọi, sắc mặt Gin càng lạnh hơn, nhưng cuối cùng vẫn không nhấc súng lên nữa.

Shirakawa vẫn mỉm cười, trên trán đã hiện rõ một vết bầm tím, một tay đỡ lấy cổ tay bên kia, giọng hào hứng:

“Thế nào? Bây giờ còn muốn giết tôi nữa không?”

Gin nhìn anh một lúc lâu: ““Chuyện ở bên Mỹ... có phải do cậu nhúng tay không?”

…Gia tộc Pulton.

Shirakawa chớp mắt, làm ra vẻ vô tội: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Không hổ là Gin. Dù Karasuma Renya chưa nói gì cụ thể, hắn vẫn lần ra được chút manh mối từ thông tin ít ỏi kia.

Đúng là đáng sợ.

Gin nhìn chằm chằm Shirakawa, không nói một lời, thu súng lại rồi quay người bỏ đi.

Vodka ôm bàn tay bê bết máu, vội vàng đuổi theo.

Shirakawa tiễn hai người ra cửa, giọng ngâm nga:

“Không để lại tên sao? Tôi còn tiện đáp lễ chứ~”

“GIN.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông tan vào trong đêm, Shirakawa bật cười, cúi người thật sâu về phía hai bóng lưng đang khuất dần, lễ phép mà đầy giả tạo:

“Khách quý đi thong thả, lần sau lại ghé nhé~”

Cánh cửa kính bị đẩy ra rồi đóng lại, cả quán café lại chìm vào một khoảng lặng đến chết chóc.

Shirakawa thẳng người dậy, nụ cười trên môi dần tan biến, dựa người lên lưng ghế, như thể tất cả sức lực vừa rồi đều bị rút cạn.

Anh cúi đầu nhìn cổ tay mình.

Vừa rồi Gin không hề nương tay, lực bóp mạnh tới mức gần như nghiền nát xương cổ tay. Giờ nhìn lại, toàn bộ cổ tay đỏ tấy lên thành một mảng lớn, gần như sưng to gấp đôi bình thường, dưới làn da trắng bệch của anh càng thêm nổi bật, tím xanh lẫn lộn, trông rất nghiêm trọng.

Hệ thống hét lên: “Trời ơi trời ơi, Gin thực sự không giết cậu! Đúng là kỳ tích! Cậu làm thế nào vậy hả?! Kỳ quặc quá đi mất!”

Shirakawa cụp mắt, khóe môi nhếch lên mà chẳng có lấy chút biểu cảm: “Chắc là... do anh ta tốt bụng.”

Hệ thống: “Làm gì có chuyện đó! Đấy là Gin đó, không phải mấy người làm từ thiện!”

Shirakawa bật cười: “Cũng có thể... là vì anh ta tiếc tài.”

Hệ thống: “Ể ể ể? Ký chủ đùa gì thế? Chúng ta chẳng phải đều biết rõ sao – cậu chỉ là một công dân lương thiện bình thường, vừa mới trả xong nợ, dốc hết vốn liếng mua lại quán café Poirot… Thậm chí còn chưa từng giết ai! Gin mà cũng để mắt đến cậu á?”

Đến hiện tại, danh hiệu hệ thống gán cho cậu vẫn còn là 【Tân binh Tiểu Hắc vô dụng】, chưa nhích nổi một tí.

Shirakawa nhún vai, nhìn hệ thống đầy ẩn ý: “Vậy tức là... mày chỉ biết mấy thông tin cơ bản của tao thôi đúng không?”

Nếu không thì sao đến giờ vẫn như tờ giấy trắng?

Hệ thống: “Ể? Đúng vậy mà! Dù sao cũng phải để dành một chút quyền riêng tư cho ký chủ chứ! Nhưng ký chủ yên tâm, chỉ cần thông tin cơ bản đó là đủ để tôi hỗ trợ cậu lên đỉnh cao tội phạm rồi!”

Shirakawa bật cười.

Ngây thơ, khờ khạo.

…Nhưng cũng đáng yêu.

Hệ thống: “Còn khí thế lúc nãy của cậu nữa, uầy! Chính là phong thái điên loạn của tội phạm thứ thiệt ấy! Một dao cắm trúng tim tôi luôn! Đỉnh thật! Đến cả Vodka cũng sợ cậu!”

Shirakawa: “Ừ ừ, may mà Conan đang ngủ trên lầu, không thì tôi chẳng kích hoạt được kỹ năng bị động đâu!”

Hệ thống: “Chuẩn luôn! May thật đấy! May mà lừa được Gin rồi, diễn xuất của ký chủ quá tuyệt vời luôn!”

Nghe hệ thống nói mà Shirakawa chẳng biết nên khóc hay cười. Anh chỉ nhìn cổ tay sưng tím của mình, rồi chợt lẩm bẩm:

“Hệ thống, mày nói đúng.”

Hệ thống: “Hả? Cái gì cơ?”

“Tôi không thể tiếp tục nằm im được nữa.” Shirakawa nói, “Ít nhất cũng phải học thêm vài kỹ năng tự vệ. Nếu gặp phải chuyện tương tự lần nữa mà tôi vẫn không phản kháng được… thế chẳng phải giá trị khí chất tội phạm của tôi sẽ tụt thảm hại sao?”

Hệ thống nghe đến đây thì phấn khởi tột độ – nếu nó mà có trái tim, chắc đã nhảy loạn cả lên:

“Tuyệt vời! Quá tuyệt vời! Ký chủ cuối cùng cũng thông suốt rồi! Không thì lần sau lại bị Gin đè ra bàn nữa, mất mặt lắm!”

Shirakawa: “…Đừng nhắc chuyện tôi bị đè ra bàn nữa.”

Thật sự khiến người ta muốn chui xuống đất. Anh vốn nghĩ mình ít ra còn có thể vùng vẫy đôi chút, để Gin phải nhìn mình bằng con mắt khác, không ngờ vừa giáp mặt đã bị áp chế hoàn toàn, không kịp chống trả...

Khoảng cách giữa hai bên lại lớn đến thế sao.

Khụ, đúng là vết đen trong lịch sử, tốt nhất nên quên đi càng sớm càng tốt.

__

Bên kia, Gin ngồi vào ghế lái, Vodka rầu rĩ cúi đầu nhận lỗi:

“Xin lỗi đại ca… Là tôi sơ suất.”

Gin chậm rãi rút một điếu thuốc ra, châm bằng bật lửa trong xe, giọng bình thản:

“Không trách cậu. Tên đó điên thật, với năng lực của cậu thì phòng không kịp.”

Vodka vừa ấm ức vừa không cam tâm: “Đại ca yên tâm, lần sau em đảm bảo không để thằng đó chiếm được lợi thế nữa!”

Gin cười khẩy:

“Chỉ với cậu?”

Hắn nghiêng đầu liếc Vodka từ đầu đến chân, đối phương sợ hãi rụt cổ lại.

Gin quay đầu trở lại, phả một làn khói thuốc mờ ảo, nheo mắt nhìn theo làn khói lững lờ trôi trước mặt:

“Cậu có biết giết người là như thế nào không?”

Vodka: “…”

Hắn ta không hiểu vì sao đại ca lại hỏi vậy, dè dặt nhìn hắn, thấp giọng đáp:

“Dùng súng? Dùng dao?”

Gin khinh bỉ lắc đầu:

“Ngu ngốc.”

Vodka cắn răng, nhỏ giọng hỏi lại:

“Vậy… đại ca, dùng cái gì?”

Giọng Gin nhàn nhạt:

“Dùng bản tính con người.”

Bản tính con người — chính là thứ vừa khó nắm bắt nhất, cũng vừa dễ điều khiển nhất trên đời.

Tham lam, dục vọng, yêu – hận, thiện lương… tất cả đều có thể trở thành vũ khí của một người.

Và sau đó——

Sống mà như đã chết.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play