"Ơ—này—cậu—"
Shirakawa Shu vừa định nói tiếp, thì Scotch đã vươn tay lấy luôn tờ rơi trong tay cậu ta: “Thế này được chưa? Chúng tôi còn việc gấp, đừng cản đường—”
Shirakawa ngẩn ra một lúc, rồi bĩu môi:
"Được thôi—nhưng anh cũng có thể nhìn qua nội dung truyền đơn đấy, quán bar bọn tôi đãi ngộ thật sự tốt lắm!"
Scotch thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
May quá, Shirakawa hiểu ý hắn.
Rye thì nhíu mắt, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Khoảnh khắc vừa rồi… không giống người không quen biết Scotch chút nào.
Hắn bắt đầu quan sát kỹ người thanh niên lạ mặt này.
Chàng trai tóc ngắn màu trắng, khuôn mặt điển trai, thân hình gầy gò, trông còn có phần yếu đuối, so với mấy tay phát truyền đơn ven đường, hắn đúng hơn là một cậu ấm đang trải nghiệm cuộc sống.
Bạn đồng hành của Scotch?
Rye khẽ lắc đầu trong lòng.
Tay này quá nổi bật, hoàn toàn không giống tuýp người trong trí nhớ hắn.
Rye không nghĩ nhiều thêm, chỉ lịch sự từ chối: "Bọn tôi có việc gấp, xin lỗi nhé."
Khi cả hai tiếp tục đi tiếp, Rye mới chậm rãi nói:
"Scotch, tôi không biết là anh còn có tâm trạng rảnh rỗi như vậy đấy."
Scotch tiện tay ném tờ rơi vào góc tường, mặt không cảm xúc đáp:
"Người phát tờ rơi là thể loại phiền phức nhất đấy. Nhất là kiểu dẻo mồm như hắn ta. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cần gì phải phí lời."
Rye nheo mắt cười khẽ, giọng khàn đặc:
"Anh nói cũng có lý."
Hai người lặng lẽ rời đi, để lại Shirakawa Shu chống cằm suy nghĩ:
"Tên này… nghỉ cảnh sát đi làm tay guitar thật rồi à?"
Dù sao thì, Shirakawa cũng không tin điều đó là thật.
Có lẽ vì từng nghe quá nhiều mẩu chuyện như thế trong “thế giới trước kia”... trong đầu anh bỗng bật ra một từ — nội gián.
Bảo sao bốn năm rồi chẳng thấy tin tức gì...
Shirakawa đang nghĩ ngợi, thì một gã lưu manh to cao lực lưỡng bỗng chặn trước mặt anh.
Toàn thân tên đó xăm trổ, mắt xếch hung tợn, giọng khàn đặc và dữ dằn: "Phát cái gì đấy? Đưa tao xem thử!"
Nói rồi hắn giật lấy tờ rơi trong tay Shirakawa.
"Ê ê—!"
Shirakawa sững người.
Thằng cha nào thế này?
Anh vươn tay định giật lại:
"Chỉ là tờ quảng cáo bình thường thôi, anh làm gì vậy?"
Tên lưu manh hất tay Shirakawa ra, săm soi cậu từ đầu đến chân, ánh mắt đầy dò xét:
"Lúc nãy mày nói gì với hai thằng kia? Thế nào? Mày thấy tao xấu, không xứng nhận tờ rơi của mày à?"
Hai người giằng co khiến lối vào đang náo nhiệt phút chốc trống vắng hẳn. Mọi người xung quanh vừa thấy mớ hình xăm trên người hắn là lập tức né xa, chẳng ai dám nán lại.
Shirakawa cau mày:
"Anh—"
"Anh làm gì đấy?!"
Một giọng nữ to vang lên, một cô gái buộc tóc đuôi gà bước tới, hai tay chống nạnh, khí thế bừng bừng.
"Tiểu Shu, cậu không sao chứ?" Lin Zhao Zhao (Lâm Chiêu Chiêu) hỏi bằng tiếng Trung, "Chuyện gì vậy?"
Shirakawa cũng trả lời bằng tiếng Trung:
"Không biết, tự dưng đến gây chuyện."
Tên lưu manh khựng lại khi nghe thấy tiếng Hoa, nhìn hai người lần nữa, giọng bớt dữ hơn, còn có chút dè chừng:
"Hai người là người Hoa?"
Lâm Chiêu Chiêu khoanh tay, khí thế lấn át:
"Đúng rồi đấy! Tôi cảnh cáo anh, đừng gây sự, không thì tôi gọi cảnh sát bây giờ."
Shirakawa cũng gật đầu phụ họa.
Tên lưu manh lập tức xẹp hơi, đưa tờ rơi lại cho Shirakawa:
"Ở đây không được phát tờ rơi. Lần này tha, lần sau đừng để bị bắt gặp."
Nói rồi hắn xoay người rời đi, y như cách hắn bất ngờ xuất hiện.
Ánh mắt Shirakawa rơi xuống chiếc tai nghe chiến thuật siêu nhỏ bên tai hắn ta, đáy mắt bỗng trầm xuống.
Lâm Chiêu Chiêu thì vẫn còn đơ ra, nghi hoặc hỏi:
"Ơ… sao tự dưng đi thẳng vậy?"
Nhìn bộ dạng, khí thế, và hình xăm của tên đó, cô còn tưởng là to chuyện cơ đấy.
Shirakawa thì trầm ngâm:
"Có lẽ là…"
Là đang thăm dò mối quan hệ giữa cậu và Morofushi Hiromitsu.
Tên lưu manh kia rẽ vào một góc tường, cúi người, nói nhỏ vào chiếc tai nghe:
"Ngài Vodka, ngài cũng nghe rồi đấy. Bọn họ chỉ là người Hoa đi phát tờ rơi, tình cờ cản đường Scotch và Rye thôi, không có gì khả nghi cả."
"Bọn họ là người Hoa à? Vậy đừng động vào nữa."
Vodka ngắt liên lạc, thấp giọng nói với Gin:
"Là người Hoa, không có vấn đề gì."
Người Hoa xưa nay nổi tiếng khó chơi, đến cả tổ chức cũng phải dè chừng ba phần.
Gin phả khói thuốc, rút ánh mắt khỏi tầm quan sát, lặng lẽ nhả khói:
"Thế thì mặc kệ bọn họ. Giờ xử lý Scotch trước."
Vodka: "Rõ."
__
"A Shu?"
Giọng Lâm Chiêu Chiêu kéo Shirakawa về thực tại.
Cô nghiêng đầu nhìn anh đầy khó hiểu:
"Anh nghĩ gì thế? Vẫn còn sợ chuyện vừa rồi à?"
Shirakawa hoàn hồn, đáp:
"Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ mấy tờ rơi còn lại phải làm sao."
Lâm Chiêu Chiêu thản nhiên cầm lấy xấp tờ rơi từ tay Shirakawa:
"Không sao, chúng ta chuyển chỗ khác phát!"
Cô ưỡn ngực, khí thế bốc cao:
"Bổn tiểu thư nhất định phải gây dựng được sự nghiệp tại đất Nhật này!"
Rồi sau đó về nước cho đám kia sáng mắt ra!
Shirakawa cười khổ:
"Tiểu thư à, theo tôi nhớ thì ngày kia cô còn bài kiểm tra đúng không? Ôn tập xong chưa?"
Mặt Lin Zhao Zhao lập tức sụ xuống:
"Thầy Shirakawa à, nếu không nhắc vụ đấy thì chúng ta vẫn còn là bạn tốt đấy…"
Shirakawa lắc đầu cười:
"Bạn học Lâm, tôi còn có việc cần giải quyết. Cô mau về trường ôn thi đi."
Lâm Chiêu Chiêu, đại tiểu thư nhà họ Lâm ở cảng thị Hoa Quốc, hiện đang theo học ngành Tài chính tại Đại học Đông Đô. Còn Shirakawa Shu hiện là giáo viên tiếng Nhật của cô tại đây.
Hôm nay sau khi tan lớp, Shirakawa bị Lâm Chiêu Chiêu lôi đi làm “lao động khổ sai”, không ngờ lại tình cờ gặp phải người đó...
Trong đôi mắt vàng kim của anh thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo, nhanh đến mức khó nhận ra — nhưng cô tiểu thư trước mặt thì hoàn toàn không hay biết.
Nghĩ tới kỳ thi phiền toái sắp tới, Lâm Chiêu Chiêu thở dài bất lực: “Thôi được rồi...”
Cô ngửa mặt than trời:
“Vì sao mình lại chọn học tài chính ở đất nước hoa anh đào chứ?! Đúng là cực hình mà!”
__
Cùng lúc đó, hai “chai rượu giả” cũng đã đến được địa điểm được chỉ định.
Lúc này, trời đã hoàn toàn tối sầm lại, gió trên sân thượng rít từng cơn khiến vạt áo cả hai bị thổi tung lên. Từng mảng mây đen dày đặc cuồn cuộn kéo đến, như thể đang âm thầm ủ mưu cho một cơn bão lớn.
Scotch đứng trên sân thượng, cúi đầu nhìn xuống phía dưới — phố xá vừa lên đèn, người xe nườm nượp. Công viên Beika phía xa sáng rực rỡ trong ánh đèn muôn màu, nổi bật giữa bức tranh đêm tráng lệ.
“Được đấy, chỗ này thích hợp. Có thể bắt đầu chuẩn bị rồi.”
Xác nhận lại vị trí mục tiêu, Scotch tháo chiếc bao đựng đàn guitar sau lưng xuống. Rye cũng làm theo, nhưng anh chỉ lặng lẽ đứng phía sau Scotch, không có bất kỳ động thái nào.
Bàn tay đang định kéo khóa của Scotch hơi khựng lại.
Quả nhiên là như vậy sao…
Anh từ từ đưa tay vào túi áo, nắm chặt khẩu súng giấu bên trong.
Giọng của Rye vang lên sau lưng, trầm thấp mà dửng dưng:
“Scotch, cậu là người bên cảnh sát đúng không?”
Scotch đứng thẳng dậy, quay lại nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt ánh lên sự cảnh giác rõ rệt:
“Đúng, tôi là người phía cảnh sát. Thì sao?”
Rye chăm chú nhìn chàng trai trẻ có đôi mắt mèo ấy, ánh mắt phức tạp, cuối cùng chỉ thở dài một hơi:
“Vậy thì... cậu là người của Cục Cảnh sát An ninh — phải không?”
Scotch không chớp mắt lấy một lần, chỉ khẽ bật cười như không thể tin nổi:
“Rye, giờ này rồi mà anh còn đùa kiểu đó, có phải hơi quá đáng không?”
Rye nhìn chằm chằm vào anh, giọng lạnh như thép:
“Scotch... cậu biết rõ, tôi chưa bao giờ đùa giỡn.”
Vừa dứt lời, Scotch bất ngờ rút súng ra — họng súng lạnh ngắt lập tức chĩa thẳng vào Rye.
Cùng lúc đó, nơi xa lấp lóe ánh sáng đỏ — con sói đói đã mai phục từ lâu cuối cùng cũng lộ ra móng vuốt sắc bén của nó.
Viên đạn xé gió lao đến, chính xác bắn văng khẩu súng khỏi tay Scotch.
Ngay sau đó, một viên đạn khác rít lên, găm thẳng vào đùi anh.
Scotch khẽ kêu lên vì đau, nhưng động tác không hề chậm lại dù chỉ một giây. Anh lao thẳng về phía người đàn ông trước mặt.
Rye khẽ lùi một bước, dùng một tay đỡ lấy cú đấm đang phóng tới, rồi nhanh nhẹn bật ngược lại, tung một cú đánh nhanh và gọn vào bụng Scotch.
Cú đấm chính xác, vang lên tiếng "phịch" nặng nề, khiến Scotch khẽ ho khan:
“Khụ... khụ...”
Anh cụp mắt xuống, che đi vẻ tuyệt vọng trong đáy mắt — rồi lại nhào lên, tiếp tục quấn lấy Rye trong cuộc giằng co kịch liệt.
“Khụ——”
Scotch hắng giọng, hạ mắt xuống, che đi quyết tâm thép trong ánh nhìn, rồi một lần nữa lao vào, quấn chặt lấy Rye, không buông tha.
Ở phía cao bên kia, Gin lạnh lùng quan sát cảnh tượng bên dưới, rồi ra lệnh cho Chianti – người đang háo hức muốn hành động: “Đừng bắn nữa.”
Chianti đang rất phấn khích, nghe lời Gin, cô hơi thất vọng gào lên: “Tại sao? Tôi còn muốn tự tay kết liễu hắn kia cơ mà!”
Scotch và Rye vừa xuất hiện đã cướp hết spotlight của cô, kỹ năng bắn tỉa thì vượt trội hẳn, Chianti đã thù hằn điều đó suốt một thời gian dài rồi.
Gin đứng ở vị trí cao hơn, nhìn xuống hai người bên dưới, giọng lạnh lùng: “Scotch bị bắn trúng đùi rồi, không thể chạy thoát, và kẻ giết hắn nhất định phải là Rye.”
Chianti khẽ tặc lưỡi, miễn cưỡng buông tay khỏi cò súng, tiếp tục chăm chú nhìn qua ống ngắm.