Gin vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra cách đây ba năm—

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn vừa đưa người quay về căn cứ thì bất ngờ nhận được email từ "ngài" ấy.

****: Scotch có vấn đề. Xử lý hắn.

Scotch gia nhập tổ chức vài năm trước, là một trong những tay bắn tỉa dưới trướng Gin. Tay nghề thiện xạ của hắn vượt xa những cựu binh như Chianti và Korn. Không chỉ có thực lực, hắn còn biết điều, hiểu thời thế – kiểu người có năng lực nhưng không ngu ngốc, rất được Gin đánh giá cao.

Tiếc rằng, chuột vẫn là chuột. Sớm muộn cũng lộ ra cái đuôi.

Người đàn ông ban nãy còn đang tựa cửa sổ, yên lặng rít thuốc. Đọc xong email, ánh mắt hắn bỗng rực lên sát khí khát máu.

“Vodka.”

Vodka lập tức khom người: “Đại ca.”

Gin dụi tắt điếu thuốc, giọng trầm khàn: “Scotch hiện đang ở đâu?”

Vodka suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hắn đang làm nhiệm vụ cùng Rye. Anh định giao nhiệm vụ mới cho họ à?”

Rye – một thành viên khác dưới quyền Gin – cũng có thực lực không tệ. Trong nội bộ tổ chức, nhiều người cho rằng hắn sẽ là “Gin thứ hai”.

Chỉ có điều, Gin vốn không ưa gì loại người “leo lên nhờ phụ nữ” như hắn.

Gin cười khẩy: “Đúng lúc lắm. Bảo bọn chúng sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì đến Beika. Tôi có việc khác cần giao.”

Hắn xoay người bước đi, sải chân rộng rãi: “Gọi cả Chianti và Korn, mang súng theo. Chúng ta đi Beika.”

Vodka vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ gật đầu: “Vâng, anh hai.”

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Rye và Scotch đồng thời cau mày khi nhận được tin nhắn.

Scotch khẽ gõ ngón tay lên mép cửa kính xe, gương mặt thường ngày luôn ôn hoà nay lạnh đi vài phần: “Lần đầu tiên Gin giao nhiệm vụ ngoài kế hoạch cho chúng ta.”

Rye vẫn lái xe, vô thức giảm tốc một chút: “Đúng là có chút bất thường.”

“Anh quen thuộc với Gin như vậy, không đoán được có chuyện gì sao?” Scotch vừa trêu chọc vừa thăm dò.

Rye cười khẽ, không đáp mà hỏi ngược lại: “Tôi thân với Gin? Thế cậu không thân chắc?”

Scotch không trả lời, chỉ cảm thấy trong lòng dấy lên một cơn bất an mơ hồ.

Cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Tiếc là bên cạnh hắn lại là Rye – một kẻ rất cảnh giác. Trong tình hình này, hắn không tiện rút điện thoại ra tra cứu.

Thế là suốt dọc đường, cả hai đều im lặng khác thường.

Khi đến Beika đúng giờ được chỉ định, cả hai lại đồng thời nhận được tin nhắn.

Scotch mở điện thoại, nhưng chưa vội đọc nội dung. Thay vào đó, hắn kín đáo liếc nhìn sang bên kia.

Rye mặt không cảm xúc, đang xem điện thoại, phản ứng không khác gì bình thường.

Scotch bán tín bán nghi mở tin nhắn của mình ra.

GIN: Sẽ có một cuộc giao dịch tạm thời tại quảng trường Beika. Hai cậu đi gài thiết bị ở khu vực lân cận. Nếu phát hiện điều gì bất thường, lập tức báo cáo cho tôi.

Giao dịch tạm thời?

Scotch nheo mắt lại – đôi mắt mèo vốn dịu dàng nay nheo lại, trở nên sắc bén như mắt phượng.

Quảng trường Beika chỉ cách trung tâm hành chính hai con phố. Tại sao Gin lại chọn địa điểm gần chính quyền như vậy để tổ chức giao dịch?

Có gì đó không đúng… nhưng cũng khó bắt bẻ.

Scotch âm thầm cảnh giác, ngoài mặt vẫn điềm tĩnh, nhét điện thoại vào túi áo.

Còn bên cạnh hắn, Rye – dù mặt vẫn lạnh như thường – nhưng tâm trạng đã sớm cuộn trào dữ dội.

GIN: Scotch là chuột. Xử lý hắn.

Rye hoàn toàn không ngờ – Scotch cũng là nội gián?!

Rye, tên thật là Shuichi Akai và có danh tính thực sự là một đặc vụ liên bang của FBI.

Rye lặng lẽ cất điện thoại. Vụ này… đúng là khó xử.

Ánh mắt hắn kín đáo đảo quanh môi trường xung quanh, rồi trong lòng chợt nặng trĩu.

Tin nhắn được gửi ngay khi bọn họ vừa đến nơi – điều đó cho thấy người của tổ chức đã mai phục sẵn trong khu vực. Lúc này hắn và Scotch đều đang nằm trong tầm giám sát.

Gin tỏ vẻ giao việc cho hắn xử lý Scotch, thực chất là đang thử lòng hắn.

Nếu hắn thả cho Scotch đi, chắc chắn Gin sẽ sinh nghi, thậm chí hắn có thể bị lộ.

Nhưng nếu hắn không tha…

Rye cụp mắt, hai tay đút túi áo – lòng bàn tay vô thức siết chặt.

Scotch vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường, chỉ đang chăm chú nhìn bản đồ. Hắn chỉ vào một vị trí: “Mấy chỗ này là điểm ngắm bắn tốt nhất ở quảng trường Beika. Tôi nghĩ chỗ này ổn. Anh thấy sao?”

Rye nhìn theo hướng chỉ tay của Scotch, ánh mắt hạ thấp, dừng lại ở một điểm khác.

Quả thật đó là vị trí bắn tỉa tối ưu, nhưng phía sau nó lại có một toà nhà cao hơn – quá lý tưởng để giăng bẫy.

— Không chừng Gin và đồng bọn đã sớm mai phục sẵn ở đó rồi.

Không ngạc nhiên khi Gin đoán được cả chỗ bọn họ sẽ chọn. Thì ra là vậy, bảo sao lại gọi họ đến Beika…

Rye trầm ngâm trong chốc lát, đành gật đầu: “Ừ, được.”

Thế là hai người đeo theo túi đựng súng ngụy trang dưới dạng bao đàn guitar, cùng tiến về vị trí mà Scotch vừa chỉ.

Đó là một trung tâm thương mại lớn, tòa nhà luôn nhộn nhịp, bên trong bán đủ loại mặt hàng – nổi tiếng khắp thị trấn Beika nhờ giá rẻ và hàng hóa phong phú.

Scotch thậm chí còn nhớ, hồi còn học tại học viện cảnh sát, hắn từng theo bạn cùng phòng đến đây mua đồ sinh hoạt.

Thoáng cái… đã bốn năm trôi qua.

Scotch ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu trên tòa nhà, trong lòng bỗng dấy lên nhiều cảm xúc phức tạp.

Rye dừng bước, quay đầu nhìn hắn:
“Gì thế?”

Scotch lắc đầu:
“Không có gì.”

Ở phía sau tòa nhà này có một cầu thang sắt ngoài trời dẫn thẳng lên tầng thượng. Thường ngày hầu như không có ai qua lại, trừ khi có nhân viên kỹ thuật lên bảo trì hoặc kiểm tra.

Mà việc họ cần làm bây giờ, chính là đi vòng qua mặt trước, dùng cầu thang sau tòa nhà để lên vị trí ẩn nấp.

“Xin chào, anh có hứng thú với suất biểu diễn tại quán bar dưới tầng hầm không ạ?”

Bất ngờ, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Scotch khựng chân.

Một chàng trai tóc trắng, trông hơi quen mắt, nở nụ cười rạng rỡ, đứng chắn trước mặt Rye, đưa tờ quảng cáo ra.

Rye vốn cũng đang muốn tìm cớ để kéo dài thời gian, nên thuận theo dừng lại.

Shirakawa Shu hoàn toàn không để ý đến Scotch đang đứng phía sau Rye, thấy người đàn ông tóc dài trước mặt dừng bước, anh lập tức hào hứng tiếp lời:

“Thưa ngài, tôi thấy anh cũng chơi guitar đúng không? Có thể cân nhắc thử xem! Bên tôi là quán bar dưới tầng hầm, chỉ cần biểu diễn từ 9 giờ tối đến 2 giờ sáng, năm tiếng thôi, lương cao hơn mặt bằng chung rất nhiều, mà nếu hợp tác lâu dài, sau này còn có thể tổ chức mini liveshow cho anh tại bar nữa…”

Thì ra là chiếc túi đựng guitar sau lưng hắn đã thu hút sự chú ý của chàng trai này, Rye thầm nghĩ.

Không thể nào… thật sự là cậu ta! – Trong lòng Scotch thì đã sững sờ.

Không lẫn đi đâu được, chàng trai trẻ trước mặt chính là người bạn cùng phòng với hắn thời học tại học viện cảnh sát – Shirakawa Shu!

Cậu ta sao lại ở đây?

Shirakawa Shu vẫn chưa hề nhận ra tâm trạng phức tạp của hai người. Cậu ta chỉ chăm chú nhìn người đàn ông tóc dài trước mặt, ánh mắt đầy mong đợi:
“Anh nghĩ sao? Có thể cân nhắc thử được không?”

Gương mặt này, vóc dáng này, cộng với mái tóc đen dài phảng phất u sầu kia… Chậc chậc, đúng chuẩn dân chơi nhạc!

Shirakawa dám cá: không cần biết anh này đánh guitar hay không, chỉ cần đồng ý làm nhạc công biểu diễn cố định cho quán bar, đảm bảo bar sẽ cháy vé mỗi đêm!

Scotch hít sâu một hơi, chậm rãi bước tới:
“Xin lỗi anh, tôi và bạn tôi đều không hứng thú.”

Shirakawa nghe tiếng, quay đầu lại.

Hả? Lại thêm một người nữa cũng đẹp trai nốt! Đôi mắt xanh kiểu mắt mèo kia thật sự vô địch… mà chỉ cần chỉnh sửa chút bộ râu là xong — khoan đã?

Trông… quen quen?

Shirakawa trợn to mắt.

Ơ? Không phải là tên này là bạn cùng phòng hồi cảnh sát của nguyên chủ sao???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play