Hai người trở lại khách sạn thì Liêu giáo thụ đã rời đi, mang theo cả quang não của cậu.
“Cái quang não ấy còn lưu trữ trăm triệu của em trong đó!” Đồng Du tức tối lẩm bẩm, vốn tử tế cho mượn xem tư liệu, ai ngờ lại trực tiếp ôm luôn cả thiết bị đi mất. Nghĩ vậy cậu liền tức giận chạy về phía phòng đối phương.
Chưa kịp gõ cửa, lại vừa khéo đụng phải Bộ trưởng Đào đang giơ tay chuẩn bị bấm chuông.
“Đồng lão bản.” Bộ trưởng Đào và Đồng Du từng gặp vài lần, trước đây vẫn còn giữ lễ gọi tên cậu một cách đàng hoàng, hôm nay lại đột nhiên đổi thành “Đồng lão bản”, mà ba chữ này phát ra lại như thể đã gọi quen từ lâu, thân thiết đến kỳ lạ.
“Bộ trưởng Đào, tối muộn thế này sao ngài còn đến đây?” Đồng Du nghi hoặc hỏi.
“Có đồ mang đến cho cậu.” Ông vừa nói vừa cúi xuống nhấc một cái thùng lớn bên chân lên đưa cho Đồng Du xem.
Đồng Du luống cuống tay chân mở thùng, Bộ trưởng Đào nhân tiện bước vào phòng, tiện tay đặt thùng lên sàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play