Chương 5

"Tiểu Tri Vãn!"

Cửa thang máy vừa khép lại thì trong khoảnh khắc đó, bị một người nhanh tay đè lại nút mở. Cánh cửa lại từ từ mở ra. An Tri Vãn vẫn đang đứng trong thang máy, một tay ôm tập hồ sơ, tay còn lại xoa nhẹ thái dương, ánh mắt có phần mệt mỏi nhưng vẫn không giấu được vẻ ngạc nhiên khi thấy người kia rào rạt bước vào.

Đàm Lỵ đánh giá An Tri Vãn mấy lượt, đôi mắt đen láy của cậu khiến người ta có cảm giác như đang soi qua một lớp kính mỏng, sáng rực rỡ nhưng không thể nhìn thấu đáy.

Hôm nay cô trông thấy An Tri Vãn và tổng giám đốc cùng rời khỏi gara, thậm chí là cùng đi một chiếc xe. Giờ lại nhìn từ đầu đến chân thêm một lượt, sau đó hơi ghé sát vào:
“Cậu và tổng giám đốc sáng nay cùng ra khỏi nhà, còn đi chung một xe nữa, đúng không?”

An Tri Vãn đứng ngây người nhìn cô ta.

Tiếng "Đinh" vang lên, cửa thang máy mở ra. Đàm Lỵ bấm tầng tám. Cô ta đi trước, đến cửa thì quay đầu lại nói:
“Tri Vãn, đừng vội lên tầng trên, tôi đến phòng tài nguyên cùng tôi một lát.”

“Nhưng tài liệu này tổng giám đốc đang cần gấp...”

“Để anh ta chờ một chút cũng không chết ai đâu. Đi nhanh lên!”

An Tri Vãn liếc nhìn tập hồ sơ trong tay, biết rõ tính cách Đàm Lỵ, đành phải đi theo vào phòng tài nguyên.

Đàm Lỵ khóa cửa lại từ bên trong. Hai ly cà phê mới mang từ phòng trà vào, một ly đưa cho An Tri Vãn, còn một ly cầm trên tay mình, nhấp một ngụm rồi mới mở miệng:
“Gần đây chắc vất vả lắm hả?”

Cô ta nhìn người trước mắt, giọng có phần xót xa:
“Cậu theo bên cạnh tổng giám đốc mới mấy tháng? Mặt đã hóp lại không còn thịt nữa! Trước đây còn làm ở bộ tài nguyên, mấy tên đàn ông kia suốt ngày ăn rồi lười, thích quăng việc cho cậu làm, nhưng tôi có bao giờ thấy cậu sáng nào cũng vác cặp mắt gấu trúc đến công ty như bây giờ đâu. Tri Vãn, nếu thật sự không chịu nổi nữa thì đừng làm, nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu, tôi thấy đau lòng lắm.”

Thấy cậu không trả lời, Đàm Lỵ siết chặt chiếc ly trong tay, uống cà phê như uống rượu, hạ giọng:
“Nghe lời tôi đi, tổng giám đốc không phải người dễ ở chung. Con người cậu đơn giản, nhỡ đâu một ngày làm gì đó khiến anh ta không hài lòng, tôi thật sự sợ cậu gặp chuyện.”

Chuyện An Tri Vãn nhầm lẫn tài liệu trong cuộc họp hôm trước, bị thư ký của giám đốc Trương truyền khắp trong phòng làm việc, sau đó Đàm Lỵ hỏi mấy lần mới được Hạ Nhiễm kể rằng hôm đó tinh thần cậu không ổn, khóe mắt đỏ hoe.

Những năm qua, trên công việc chính là một tay Đàm Lỵ dìu dắt An Tri Vãn. Cô ta hiểu rõ tính cách của cậu, nhìn bề ngoài thì ai cũng nghĩ dễ bắt nạt, nhưng bên trong lại cực kỳ cố chấp và ương bướng. Có thể khiến An Tri Vãn đỏ mắt đi ra từ phòng làm việc, Đàm Lỵ chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết nhất định là Tạ Kinh Dã nói lời gì đó quá nặng nề với cậu rồi.

“An Tri Vãn, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tỉnh táo lại cho tôi!”

An Tri Vãn bật cười. Cậu hiểu cô đang thật sự lo lắng cho mình. Quay sang nhìn cô, hắn nhẹ giọng: “Chị Đàm, tôi thật sự ổn…”

An Tri Vãn quả thực cảm thấy có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm ức. Có một số việc, cậu không thể nào giải thích cho Đàm Lỵ hiểu được. Cậu hoàn toàn cam tâm tình nguyện dậy sớm làm bữa sáng cho Tạ Kinh Dã, chỉ vì tối qua người đàn ông kia thốt ra một câu khen ngợi. Vì được ở cùng một căn phòng với hắn mà cậu mừng rỡ, phấn khởi đến mất ngủ. Cả đêm trằn trọc, cậu lướt mạng, tra đủ loại tài liệu, còn lập hẳn một bảng kế hoạch bữa ăn dinh dưỡng dưỡng dạ dày cho Tạ Kinh Dã.

Thật ra, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy như vậy thôi… cậu đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

Đàm Lỵ bị thái độ ôn hòa của cậu làm cho tức tối: “Tri Vãn, cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy hả?”

An Tri Vãn nhìn cô, có chút không hiểu.

“Được rồi, tôi nói thẳng nhé, không lòng vòng với cậu nữa. Trợ lý trước của tổng giám đốc, không biết phạm phải cái gì, bị tổng giám đốc xử lý thê thảm đến mức nhảy lầu tự tử. Còn cái cậu Lê Dư kia nữa, một tên đàn ông mà lại xinh đẹp như vậy, cậu có biết thân phận của cậu ta là gì không?”

An Tri Vãn ngẩn người, lắc đầu.

“Cậu ta là một tên trai bao được sếp lớn của Khải Ninh tặng cho tổng giám đốc đấy! Chuyện này ở chi nhánh công ty bên thành phố F lan truyền ầm ĩ cả lên, chắc chắn không phải bịa đặt đâu. Tổng giám đốc để một người như vậy theo bên mình, cậu nghĩ còn có gì trong sạch? Tôi không thể không lo cho cậu!”

An Tri Vãn chợt nhớ tới lần trước ở cửa PUB, mặt trầm xuống, vô thức siết chặt chiếc ly trong tay.

Thấy cuối cùng cậu cũng để tâm đến lời mình nói, Đàm Lỵ thở phào nhẹ nhõm. Cô vỗ vai cậu: “Tôi nói ra mấy lời này cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi. Tôi biết cậu không phải loại người đó, nhưng hãy suy nghĩ kỹ đi. Tôi chỉ sợ đến một ngày nào đó, cậu sơ suất phạm một lỗi nhỏ trước mặt tổng giám đốc, là hỏng cả tương lai luôn.”

Sau đó, Đàm Lỵ dặn dò thêm vài câu rồi rời khỏi phòng tài liệu.

An Tri Vãn nhìn đồng hồ, hai người đã trò chuyện hơn hai mươi phút. Cậu vội cầm tài liệu mang đi.

Cậu không hiểu tại sao Đàm Lỵ lại có định kiến sâu sắc với Tạ Kinh Dã đến vậy. Cười tự giễu, An Tri Vãn ôm đống tài liệu đi lên tầng 13.

Nếu lúc ấy cậu có thể đoán trước được những chuyện sắp xảy ra sau này, có lẽ đã sớm tránh xa người đàn ông ấy, tốt nhất là chưa từng bước vào cuộc sống hiện tại của mình. Nhưng cậu đang sống trong hiện tại.

Tình cảm dành cho Tạ Kinh Dã ngày một sâu đậm, đến mức chính cậu cũng cảm thấy bất thường. Nhưng cần gì phải viện cớ để tự trốn tránh?

Những lời Đàm Lỵ nói như một cái đinh đóng xuống trong lòng cậu. Nỗi đau bị đè nén thành thói quen, cậu tiếp tục âm thầm cố gắng, không cần biết Tạ Kinh Dã đối xử ra sao, cũng không mong được hồi đáp.

Cậu chỉ là trợ lý của tổng giám đốc, không hơn.

Chỉ là, nghĩ kỹ lại, Tạ Kinh Dã thực sự rất khoan dung đối với công việc của cậu. Công việc mỗi ngày đơn giản đến mức An Tri Vãn bắt đầu nghi ngờ mình có xứng với vị trí hiện tại không. Người đàn ông ấy thường chỉ đến công ty vào buổi sáng, chiều nếu không có họp thì trong phòng sách tại nhà. Các cuộc đàm phán với đối tác, hầu hết đều do phó tổng của Khải Ninh phụ trách. Nhiều khi An Tri Vãn có cảm giác Tạ Kinh Dã căn bản chẳng để tâm tới công ty.

Phòng họp tầng 13 đến nay chỉ được Tạ Kinh Dã dùng đúng một lần, ngồi vào cũng không phải người của Khải Ninh. An Tri Vãn đưa nước trà xong liền lặng lẽ lui ra. Hôm đó, từ chín giờ sáng đến ba giờ chiều, Tạ Kinh Dã vẫn luôn họp trong đó. Sau đó, mấy ngày liền hắn không ở lại thành phố S vào cuối tuần.

Cuối tháng đó, thành phố S vẫn còn chút khí lạnh, hôm ấy may mắn là một ngày nắng đẹp.

“Chú Tạ, tổng giám đốc có thích đồ ngọt không?”

An Tri Vãn và lão quản gia đều đeo găng tay, cầm kéo cắt tỉa hoa cỏ ngoài vườn.

“Thiếu gia ấy à, hồi nhỏ rất thích ăn ngọt. Nhưng giờ thì miệng khó chiều lắm, đã không muốn ăn thì dù ngon đến mấy cũng chẳng thèm đụng đến. Khi còn nhỏ, Tạ phu nhân chiều con lắm, cái gì ngon cũng dành cho cậu ấy ăn trước. Nhỏ xíu mà đã biết chê, không vừa miệng là nhăn mặt, gạt qua một bên, không đời nào ăn tiếp…”

Lão quản gia cười nhớ lại, ánh mắt thêm vài phần yêu thương khi nhìn An Tri Vãn: “Từ sau khi cậu đến, thiếu gia càng khó hầu hạ. Cậu không có ở đây, tôi thật không biết phải làm sao.”

An Tri Vãn không nói gì, chỉ mím môi, cẩn thận chăm chút cây tùng cảnh mọc tốt.

Lão quản gia đột nhiên khẽ thở dài: “Thiếu gia từ năm năm tuổi trở đi đã không động đến đồ ngọt nữa. Không biết giờ còn thích không… Trước kia toàn là phu nhân tự tay làm cho cậu ấy ăn…”

Khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi. Lão quản gia biết mình nói hơi nhiều, liền cười xoay sang chuyện khác: “Cậu Tri Vãn, tay nghề của cậu tốt như vậy, có học qua ở đâu không?”

An Tri Vãn từng nhiều lần muốn lão quản gia gọi thẳng tên mình, nhưng ông cụ vẫn kiên quyết giữ đúng lễ nghĩa. Cậu đành bỏ qua, khẽ cười đáp: “Mấy món cháu biết đều là mẹ dạy. Từ nhỏ cháu đã theo bà học, sau này càng học càng thích, rảnh thì tự tìm công thức, phối hợp nguyên liệu mà làm.”

“Xem ra mẹ cậu là người rất khéo tay. Có đứa con như cậu đúng là có phúc.”

Nghe câu ấy, nụ cười trên môi An Tri Vãn thoáng nhạt dần. Cậu cúi đầu nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Mẹ cháu từng bảo, nấu ăn là một cách thể hiện tình yêu. Làm cho người mình quan tâm…”

Từ ngày được mẹ đón về nhà, cậu mới thực sự có gia đình. Chỉ cần có thời gian, mẹ sẽ làm đủ món ngon cho cậu ăn, dùng ánh mắt dịu dàng như mọi bà mẹ trên thế gian nhìn đứa con nhỏ say mê ăn uống, vừa nhìn vừa dặn dò cách nấu nướng.

Bà từng nói với cậu, muốn chiều một người, thì phải chiều cái dạ dày của họ trước.

“Cậu không có bạn gái, chắc cũng chỉ làm cho thiếu gia ăn thôi nhỉ…” lão quản gia đột nhiên nói, giọng mang theo chút ẩn ý.

An Tri Vãn giật mình, vội làm rơi chiếc kéo xuống thảm cỏ. Lão quản gia lập tức phá lên cười vui vẻ, nhìn sắc mặt đỏ bừng của người thanh niên, trong lòng thấy vô cùng an ủi.

Tạ Thái thích người trẻ tuổi này ở sự thuần hậu, không khéo léo, không toan tính.

Buổi sáng đến công ty xử lý đống tài liệu, Tạ Kinh Dã không ở nhà, nên buổi chiều An Tri Vãn rảnh rỗi liền phụ lão quản gia chăm sóc vườn hoa. Nhiều lần bị trêu đến đỏ mặt, cậu cũng không phản bác được.

Đến khi Tạ Thái nói thêm vài lời khó hiểu, An Tri Vãn không còn phản ứng gì nữa. Lúc đứng dưới vòi sen, cậu giận đến mức nghiến răng, thầm nghĩ mình nên đổi phòng thì hơn.

Dù mỗi phòng ngủ đều có nhà tắm riêng, nhưng mấy ngày nay Tạ Kinh Dã không ở nhà, cậu liền tắm ở phòng tắm tầng một. Trên lầu, phòng tắm toàn dùng kính trong suốt, quay một cái là nhìn thấy hết qua gương tường. Cậu thật sự ngại mở lời xin đổi phòng, có khi tất cả phòng ở đây đều như vậy.

Phòng tắm tầng một vốn dành cho người hầu, nhưng vì Tạ Kinh Dã không thích có ai ở trong nhà nên dàn người làm đều ở khu phụ. Phòng tắm này lâu lắm không ai dùng đến.

Tắm rửa xong xuôi, An Tri Vãn vội vàng quay lại bếp kiểm tra nồi súp lửa lớn mình đang nấu. Vẫn chưa tắt bếp, cậu tiện tay dùng khăn mặt lau tóc, sơ mi cài lệch vài nút, chân trần chạy ào ra khỏi phòng tắm…

Trong phòng khách đã lên đèn, gần mười giờ đêm. Tạ Kinh Dã không nói gì, lão quản gia cũng đã đi nghỉ.

An Tri Vãn chậm bước lại, lòng đầy nghi hoặc. Khi ánh mắt chạm vào người đàn ông đang ngồi trên sofa, cậu lập tức khựng lại. Nước từ tóc rơi xuống thảm, áo sơ mi cài sai, chân trần đứng đó, không dám lên tiếng, chỉ biết cúi đầu, ngơ ngác.

“Tạ tổng, về rồi...”

“Cố Khải, ngày mai cậu đi theo Tần gia đàm phán nốt chuyện còn lại, mấy người còn lại lui xuống đi.”

“Vâng ạ!”

Vài người đàn ông mặc vest cúi đầu rời khỏi phòng.

Tạ Kinh Dã ngẩng đầu lên nhìn An Tri Vãn, ánh mắt có phần khó hiểu.

“An Tri Vãn.”

“Dạ...”

“Cậu lại đây.”
Cậu cúi đầu đáp lại, tay chân luống cuống cài lại khuy áo sơ mi vừa mới tháo ra, mặt đỏ bừng, dáng vẻ rõ ràng là lúng túng đến không biết phải làm gì.

Ánh mắt Tạ Kinh Dã dừng lại trên người cậu, không chút che giấu dục vọng trong đôi mắt ấy, là sự nguy hiểm lộ rõ.

Đàm Lỵ từng nói, Tạ Kinh Dã hầu như chưa từng dính đến tai tiếng tình ái. Mặc dù sinh ra trong nhà quyền thế, cũng không có thói xấu hoang đàng. An Tri Vãn ở cạnh hắn mấy ngày nay, cũng chưa từng thấy hắn để tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào. Lúc trước có nghe nói đến những việc ất cậu cũng chẳng để tâm. Dù đêm hôm đó từng thấy Tạ Kinh Dã ôm Lê Dư với vẻ thân mật, cậu dù có đau lòng nhưng lại cố ép bản thân không được nghĩ nhiều.

Đến hôm nay, cuối cùng cậu cũng đã tận mắt chứng kiến — Tạ Kinh Dã thích đàn ông.

Tiếng chuông báo của lò nướng trong bếp bất ngờ vang lên, sắc bén và chói tai khiến cả hai người đều giật mình.

An Tri Vãn lúc này mới sực nhớ lý do mình vội vã rời khỏi phòng, không kịp để ý đến chuyện khác, liếc nhìn Tạ Kinh Dã một cái rồi xoay người rời khỏi, đi xuống cầu thang, xỏ dép lê, chạy vào bếp. Lò nướng suýt chút nữa thì bị cháy khét, bánh gạo nướng rượu cũng vừa chín tới, cậu lập tức tắt bếp, rồi lại luống cuống thêm gia vị vào nồi canh, đầu óc rối như mớ bòng bong...

“Cậu đang tránh tôi đấy à?”

Giọng nói trầm thấp không mang theo chút độ ấm vang lên phía sau, Tạ Kinh Dã đứng sát sau lưng An Tri Vãn, cúi đầu thì thầm sát bên tai cậu, mang theo vẻ giễu cợt.

“An Tri Vãn, tôi thật sự rất có hứng thú với cậu.”

An Tri Vãn siết chặt chiếc thìa trong tay, cả người căng cứng.

Hôm đó trong văn phòng, cậu tranh thủ lúc Tạ Kinh Dã ngủ mà lén đến gần, thậm chí còn làm chuyện quá giới hạn. Khi thân thể còn chưa kịp rời đi, người đàn ông kia đã mở mắt nhìn cậu, không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn đầy ẩn ý.

Từ hôm đó trở đi, mỗi lần đối diện với Tạ Kinh Dã, An Tri Vãn đều không kiềm được cảm giác sợ hãi và dè chừng. Cậu từng nghĩ cái gọi là “hứng thú” chỉ là lời giễu cợt nhắm đến hành động hôm đó, nhưng hóa ra… không chỉ là thế.

Tạ Kinh Dã hít sâu mùi hương trên cổ cậu, dùng răng cắn nhẹ, giọng khàn khàn thì thầm:

[Tôi vẫn còn nhớ mùi hương trên người cậu... Đêm đó ở Bất Dạ Thiên, là lần đầu tiên của cậu, đúng không?]
Câu hỏi nhưng mang đầy sự khẳng định ở cuối.

Hắn nghiến răng cắn vào cổ cậu, An Tri Vãn buông tay làm rơi chiếc thìa vào nồi. Cậu quay phắt lại, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

[Đêm đó... là anh?]

Thì ra người đàn ông luôn lạnh lùng, xa cách kia, người vẫn giữ bộ mặt thờ ơ trước sự dè dặt của cậu — lại chính là người hôm đó.

An Tri Vãn bị ép sát vào mặt bàn bếp bằng đá cẩm thạch, không thể giãy ra. Cậu ngẩng mắt lên, giọng nhỏ nhẹ:

[Tổng giám đốc, tôi thật sự không nhớ rõ đêm đó là anh... Mấy ngày nay tôi chỉ muốn làm tốt công việc, tôi không có—]

[Không quan trọng.]

Tạ Kinh Dã không kiên nhẫn ngắt lời cậu, cúi đầu cắn vào vành tai, cảm nhận rõ ràng thân thể An Tri Vãn run lên. Hắn bật cười khẽ, một tay ôm lấy eo cậu, tay còn lại lần vào trong áo sơ mi, trêu chọc phần da thịt nóng rẫy bên trong, kéo khóa thắt lưng, âm thanh kim loại ma sát vang lên, cùng với tiếng thở dốc nghẹn ngào không giấu được của An Tri Vãn.

Hắn rất hiểu cơ thể cậu, từng điểm mẫn cảm đều nắm rõ như lòng bàn. Thắt lưng mềm nhũn bị hắn khống chế, An Tri Vãn cắn môi nhắm chặt mắt.

Cậu nhớ đến tờ chi phiếu Tạ Kinh Dã để lại ở quán bar đêm đó, thân thể nóng bừng lên, nhưng trái tim thì nguội lạnh từng chút một.

Đừng hy vọng, thì sẽ không tuyệt vọng.

Cuộc hoan ái chỉ đơn thuần vì dục vọng ấy khiến lòng An Tri Vãn chùng xuống, chẳng thể vui nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play