Chương 4 (2)

Sau năm ngày ở bệnh viện, An Tri Vãn cùng ba đưa mẹ về nhà.

Hôm đó, hai mẹ con đang trò chuyện rôm rả trong bếp thì điện thoại cậu đổ chuông. Một số lạ.

Cậu nghe máy xong liền trầm mặc.

Tối đó, ăn cơm xong với ba mẹ, cậu ngập ngừng nói:

“Mai con phải về lại thành phố S.”

Cuộc gọi đó là từ quản gia Tạ Thái. Ông nói bệnh đau dạ dày của Tạ Kinh Dã lại tái phát, tâm trạng không tốt, không chịu ăn uống.

Nghe giọng quản gia vừa lo lắng vừa trách yêu như đang mắng một đứa trẻ bướng bỉnh, An Tri Vãn thấy lòng rối bời.

Rõ ràng thấy ba mẹ không muốn cậu đi, cậu vẫn còn ngày nghỉ, có thể ở lại vài hôm nữa.

Nhưng cậu lại không chịu nổi việc Tạ Kinh Dã bị đau.

Chỉ nghe người khác kể thôi, cậu đã muốn lập tức chạy về bên hắn.

Quên mất rằng Tạ Kinh Dã từng nói cậu không có tư cách, quên cả việc liệu người kia có thật sự cần mình hay không.

Đến khi về đến biệt thự, đã gần tám giờ tối.

Quản gia Tạ Thái vừa thấy cậu, gương mặt lo lắng liền dịu đi, nở nụ cười hiếm hoi:

“Cậu An, rốt cuộc cậu cũng về rồi.”

Ông dùng từ “về” khiến lòng An Tri Vãn khẽ chấn động, nhưng chỉ nhẹ nhàng cười đáp:

“Tôi đi nấu chút gì đó cho tổng giám đốc… Anh ấy mấy hôm nay không ăn được gì sao?”

Quản gia đón lấy áo vest của cậu, đưa cho người hầu cất đi, rồi cùng cậu vào bếp:

“Thay đầu bếp mấy lượt rồi mà chẳng ai hợp khẩu vị thiếu gia. Sau đó thì cậu ấy dứt khoát không ăn nữa, ráng làm việc trong phòng sách, đến giờ thì đau quá nằm bẹp trên giường không dậy nổi.”

An Tri Vãn nghe mà không biết nên giận hay thương. Người này, thật sự tùy hứng đến mức khiến người ta bó tay.

Quản gia thở dài:

“Cậu An, tôi chăm thiếu gia từ nhỏ. Bao năm nay, ngoài thiếu gia nhà họ Thẩm, chưa ai thật sự gần gũi được với cậu ấy. Chỉ có cậu mới chịu đựng nổi tính khí này. Mong cậu sau này cũng bao dung hơn một chút… Cũng chỉ có cậu mới có thể chiều được cậu ấy.”

An Tri Vãn nghe xong, hơi ngơ ngác. Cậu không hiểu hết ý trong lời ông quản gia.

Vài ngày trước, lúc trò chuyện với mẹ, mẹ từng hỏi cậu có thích cô gái nào chưa, cậu lập tức đỏ mặt.

Vốn là người thật thà, nhưng cậu cũng chỉ có thể lấp lửng trả lời rằng, người mình thích không để mắt đến mình.

Bà vuốt đầu cậu, dặn dò đừng nản lòng. Bà nói, một người đàn ông khi đối xử với người mình thích, nhất định phải dịu dàng, phải biết chiều chuộng, để người ta cảm nhận được mình đang được yêu. Con trai của bà ưu tú như vậy, cô gái ấy nhất định sẽ cảm động.

An Tri Vãn thở ra một hơi, gạt đi những suy nghĩ kia, tập trung xử lý đống nguyên liệu nấu ăn trong tay.

Cậu hiểu, đối với thứ tình cảm này, đến cả hy vọng cũng chỉ là điều xa vời.

Lão quản gia bước lên lầu hai, nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng ngủ chính, cất tiếng:

“Thiếu gia, hôm nay ngài chưa ăn gì cả, xuống dưới ăn một chút đi.”

“Ra ngoài.”

Một giọng nói trầm thấp vọng ra từ trong chăn.

“Thiếu gia, là cậu An cố tình trở về để chuẩn bị cho ngài đấy.” Lão quản gia không nghe thấy hồi âm, liền tiếp tục, “Cậu An sắp nấu xong rồi, đang chờ ngài xuống.”

Nói xong liền nhẹ nhàng khép cửa lại.

“Cậu An, là do Tạ quản gia tôi tự tiện gọi điện thoại của cậu, khiến cậu phải vội vàng quay về. Nhìn cậu như vậy, cũng đừng mệt nhọc quá, lát nữa cùng ngồi xuống ăn chút gì nhé.”

An Tri Vãn bưng một tô canh trắng ngà từ bếp đi ra, chỉ mỉm cười nghe lão quản gia nói:

“Tôi đã ăn một chút trên máy bay rồi.”

Trong nồi là món canh đun từ kim lư – một loại cá nhập khẩu từ Úc, tổng cộng chỉ mang về được ba con. Hai con đầu đã giao cho đầu bếp khác chế biến, nhưng Tạ Kinh Dã chẳng động tới dù chỉ một đũa, khiến ông tiếc nuối mãi.

Lúc chuẩn bị món này, lão quản gia còn sợ An Tri Vãn dính mùi tanh, nên cố ý bảo người hầu tìm cho cậu một chiếc tạp dề buộc lên.

An Tri Vãn vừa mới đặt tô canh tròn, đen sẫm như mực lên bàn thì Tạ Kinh Dã đã từ trên lầu đi xuống.

An Tri Vãn liền đứng lùi sang một bên. Trên người cậu vẫn còn chiếc tạp dề màu xanh da trời, ở túi trước còn có thêu hoa văn đơn giản, dây buộc chéo sau lưng.

Ánh mắt Tạ Kinh Dã lướt qua cậu một lượt, rồi đi tới ngồi vào bàn ăn.

Lão quản gia vội vàng kéo ghế, chuẩn bị bát đũa cẩn thận cho Tạ Kinh Dã, sau đó quay sang nhìn An Tri Vãn, cười nói:

“Cậu An, cậu cũng mau ngồi xuống dùng bữa với thiếu gia đi. Cậu vì thiếu gia mà vội vã trở về thế này, chắc cũng đói rồi.”

Ba chữ “vì thiếu gia” được lão quản gia cố tình nhấn mạnh, rõ ràng là nói cho Tạ Kinh Dã nghe. Ông thật lòng muốn An Tri Vãn cùng ngồi xuống, bởi vì ai cũng thấy rõ đứa trẻ này quan tâm đến thiếu gia thế nào. Lo lắng cho hắn đến mức chẳng buồn quan tâm chính mình.

Tạ Kinh Dã không nói gì, coi như ngầm đồng ý. Sắc mặt hắn tuy bình thản nhưng vẫn hơi tái đi vì cơn đau dai dẳng những ngày qua.

An Tri Vãn cởi tạp dề, ngồi xuống.

“Thiếu gia, đây là cậu An cố tình nấu cho ngài – canh cá kim lư. Ngài nhất định phải nếm thử.”

Lão quản gia còn gọi người hầu mang thêm một cái chén nữa.

Tạ Kinh Dã nhíu mày, quay sang nhìn An Tri Vãn.

An Tri Vãn lúc này mới dám ngẩng đầu. Người đàn ông kia chỉ mặc áo lót màu xanh rêu, vài nút trước chưa cài, để lộ xương quai xanh và phần ngực màu mật ong thấp thoáng. An Tri Vãn chỉ liếc mắt nhìn, rồi vội vàng cụp mắt, chuyển hướng sang tô canh:

“Tổng giám đốc, món này tôi hầm qua một lượt, sau đó dùng lửa nhỏ ninh từ từ. Tôi bỏ thêm vài nguyên liệu tốt cho dạ dày, dùng chanh để khử mùi tanh, cho gừng và pho mát để giảm vị đắng. Bây giờ anh chỉ nên ăn mấy món dễ tiêu thôi… nếu không hợp khẩu vị, lần sau tôi lại đổi món khác.”

Tạ Kinh Dã khẽ nhấp một muỗng canh. Hắn cảm nhận được An Tri Vãn đang khẩn trương chờ đợi phản ứng của mình. Có thể vì lời khen hôm trước khiến người này vui đến mất ngủ cả đêm. Tạ Kinh Dã không ngẩng đầu, nhưng giọng nói đã có chút dịu hơn:

“Lần sau cứ làm món này.”

Một câu đơn giản, nhưng đã nói rõ là hắn thích.

Hắn không cần biết món đó được làm thế nào, nhưng hắn thích nghe An Tri Vãn kể lể về quá trình chuẩn bị. Chỉ khi đó, thái độ của An Tri Vãn mới bớt dè dặt và sợ sệt hơn. Giống như bây giờ, chỉ vì một câu nói của hắn, An Tri Vãn đã có thể cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ đến thế.

Tạ Kinh Dã xưa nay chưa từng hiểu phải đối xử tốt với một người là như thế nào – vì hắn vốn không cần làm vậy. Nhưng hiện giờ, hắn lại thích cái bầu không khí như thế này.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play