Âm thanh thở dốc đầy áp lực tràn ngập toàn bộ căn phòng.

Trên giường, hai thân ảnh dây dưa kịch liệt, không thể nào tách rời.

Người đàn ông nằm trên người cậu, đưa tay nắm lấy cằm cậu, ép cậu xoay đầu lại.

Đôi môi lúc này đỏ bừng đến dọa người. Môi trên vốn đã nhạt hồng, môi dưới vì bị chính cậu khẩn trương cắn mà sưng mọng lên, mang theo chút run rẩy. Trong cơn dục vọng lây lan, khuôn mặt lộ ra vừa mê người, lại phảng phất nét ngây ngô yếu đuối. Người đàn ông phía trên không cách nào kiềm chế được động tác, từng đợt va chạm càng lúc càng sâu, càng nặng nề, hơi thở hỗn loạn như cũng bị ép vào tận đáy phổi.

"Nói cho tôi biết, em tên là gì?"

kho*i c*m và đau đớn đan xen khiến thần trí cậu mơ hồ. Rượu cồn uống vào lúc trước đã bị sự cuồng dã của trận hoan ái kia cuốn trôi hơn phân nửa, đầu óc hỗn loạn, thanh âm phát ra chỉ còn là những tiếng rên khàn khàn, không rõ lời.

Người đàn ông cúi đầu, liếm hôn sau tai cậu, khẽ cắn cổ, giọng nói trầm thấp dụ dỗ:

"Nói cho tôi biết tên em là gì."

"An... An Tri Vãn... Ưm..."

Nghe được câu trả lời, người đàn ông vuốt ve gương mặt cậu đầy mãn nguyện. Da thịt mềm mại, ấm áp, xúc cảm khiến người ta không thể buông tay. Hắn vốn không có thói quen hôn môi khi lên giường với người khác, nhưng lúc ấy, lại phải cố nhịn xúc động muốn cúi đầu hôn lên khuôn mặt kia, thay vào đó, cắn lên vai cậu, kéo cậu thêm một lần nữa rơi vào cực hạn khoái lạc.

Khi An Tri Vãn tỉnh lại vào buổi chiều hôm sau, dư vị men rượu cùng trận hoan ái quá mức mãnh liệt đêm qua khiến cả người cậu đau nhức. Đặc biệt là những nơi khó mở miệng nhắc đến, càng vì bị sử dụng quá độ mà chỉ cần cử động nhẹ, từ trên giường ngồi dậy thôi cũng khiến cậu đau đến phải hít một hơi thật sâu.

Ngoài tấm chi phiếu mười vạn không ký tên đặt ở đầu giường, cậu hoàn toàn không nhớ nổi một chút nào về người đàn ông đêm qua. Đầu đau như búa bổ, nhưng gương mặt kia... lại là một mảng trống rỗng.

Cậu cười khổ, cẩn thận gọi điện xin phép trưởng phòng Dương ở công ty, nói mình cần nghỉ bệnh ba ngày.

Lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, dựa vào đầu giường, ngẩn người.

Chuyện như vậy, đau thì cũng đã đau rồi, An Tri Vãn cuối cùng vẫn lựa chọn lãng quên.

Trên đời này, người đáng thương có quá nhiều. Vì thế, An Tri Vãn cũng không rõ, liệu số phận đã đối xử với mình bất công tới mức nào…

Sau khi tốt nghiệp đại học, vận may của An Tri Vãn cũng xem như không tệ. Cậu được nhận vào làm tại Khải Ninh, nhận mức lương bốn nghìn năm trăm một tháng, ở thành phố S – nơi giá cả sinh hoạt cao bậc nhất – cũng không tính là quá tệ. Sau khi gửi một phần về quê cho cha mẹ nuôi, số còn lại dù không dư dả nhưng cũng đủ để sống qua ngày.

Cậu tuy có chút tự ti, lại là kiểu người kiệm lời, ít nói. Nhưng sống rất thật thà, tuân thủ nguyên tắc, đi làm đúng giờ, làm việc chăm chỉ, không bao giờ lười biếng.

An Tri Vãn từng mơ ước, sau này có thể tự mình mua được một căn nhà nhỏ, có lẽ sẽ gặp một cô gái chịu chấp nhận cuộc sống bình dị này, cùng cậu dựng nên một tổ ấm ấm áp, giản đơn.

Cậu không có nhiều ước mơ xa vời – chỉ thế thôi, là đã đủ rồi.

Từ trong ổ chăn ấm áp bò dậy, An Tri Vãn tắm rửa qua loa, thay một bộ vest chỉnh tề. Trong gương, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ.

Hôm qua cậu đã đến bệnh viện khám, bác sĩ nói là viêm kết mạc nhẹ do dùng máy tính quá nhiều, kê cho một ít thuốc nhỏ mắt và dặn phải để mắt nghỉ ngơi nhiều hơn.

Nhìn mình trong gương, An Tri Vãn cố mở to mắt nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Không đau quá, nhưng cứ lờ mờ, khiến tâm trạng cũng có phần uể oải. Cậu cầm lọ thuốc nhỏ mắt trên kệ, nhỏ vài giọt vào mắt, trong lòng lại thấy hơi phiền não.

Hôm nay là lễ kỷ niệm tròn một năm thành lập Khải Ninh, đồng thời cũng là ngày vị tổng giám đốc mới nhậm chức. Nghe nói anh ta vừa được điều về từ chi nhánh ở thành phố khác – là người sẽ thực sự định đoạt tương lai của Khải Ninh. Với bộ dạng thế này, nếu để tổng giám đốc mới nhìn thấy, có khi sẽ để lại ấn tượng xấu…

Nhưng lại không thể không đi làm, An Tri Vãn chỉ có thể quyết định đến lúc đó tìm một góc đứng khuất, đừng để anh ta để ý tới mình là được.

"Tri Vãn, mắt cậu không sao chứ? Nhìn còn nghiêm trọng hơn cả hôm qua!" Một đồng nghiệp nữ chặn cậu lại trong hành lang nhỏ, giọng vừa lo lắng vừa quan tâm.

An Tri Vãn hơi ngại ngùng, gượng cười đáp: "Bác sĩ nói chỉ là dị ứng nhẹ, chắc không sao đâu."

"Vậy thì tốt rồi. Mấy văn kiện này nhờ cậu xử lý giúp tôi nhé, chắc là được chứ?"

"Cậu ấy đã như vậy mà vẫn không xin nghỉ, ngày nào cũng liều mạng làm việc, nhìn mà thấy xót ruột. Giờ còn phải gánh cả phần việc của người khác nữa à?" Một người khác chen vào, giọng có chút trách móc.

"Thì cô cũng đừng đem việc của mình đẩy cho Tri Vãn chứ, nói nghe nhẹ nhàng quá ..."

"Cô nói gì vậy, là Tri Vãn bằng lòng giúp tôi vì thấy tôi vất vả. Tri Vãn à, cậu nói xem, có đúng không?"

Đôi mắt bị viêm của An Tri Vãn càng lúc càng khó chịu. Nhìn mấy đồng nghiệp vì mình mà tranh cãi, cậu chỉ biết đứng ngẩn ra tại chỗ, không biết nên trả lời thế nào.

"Tri Vãn, cậu nói một câu đi, cậu có bằng lòng giúp mình không? Có không?"

"Các người đừng làm loạn bên này nữa, mấy giờ rồi hả? Còn muốn nhận thưởng nữa không? Tất cả quay về vị trí làm việc cho tôi!"

Chủ nhiệm Dương hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, tác phong nghiêm khắc. Nhìn thấy nhóm nhân viên tụ tập gây ồn ào rời đi, sắc mặt ông mới dịu đi đôi chút.

An Tri Vãn là do chính ông phỏng vấn và tuyển vào.

Tuy không lanh lợi, giao tiếp cũng không giỏi, nhưng làm việc cần cù, trung thực, tính cách như vậy tuy không nổi bật, lại khiến chủ nhiệm Dương vô cùng có cảm tình. Ông vẫn luôn lặng lẽ bảo vệ cậu khỏi những tình huống khó xử trong nội bộ phòng ban.

Vừa mới dặn dò vài câu, An Tri Vãn còn chưa kịp quay về chỗ làm thì cửa phòng làm việc chợt vang lên một tiếng la lớn: "Tổng giám đốc tới rồi!"

Những tiếng trò chuyện đùa giỡn lập tức im bặt. Tiếng bước chân vội vã vang lên, mọi người nhanh chóng đứng thành hai hàng chỉnh tề, đồng thanh hô:

"Xin chào tổng giám đốc!"

Chủ nhiệm Dương âm thầm lau mồ hôi. Tổng giám đốc mới này chỉ ở chi nhánh F chưa tới một năm mà đã làm một cuộc cải tổ bộ máy lớn, cắt giảm nhân sự, loại bỏ không ít cán bộ cấp cao có tác phong không đứng đắn.

Thủ đoạn cứng rắn, phong cách lạnh lùng, trong ngành đều nổi danh là người "máu lạnh".

Lần này điều về trụ sở chính, chủ nhiệm Dương chỉ mong người mình dẫn ra giới thiệu không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.

An Tri Vãn cúi đầu nhìn xuống đất. Từ khi vị tổng giám đốc kia bước vào, cậu đã thấp thỏm không yên. Khi người kia đi ngang qua mình, cậu thậm chí cảm nhận được ánh mắt quét ngang người mình – rõ ràng đến mức khiến tim cậu thót lại, không tự chủ được mà siết chặt hai tay.

"Bây giờ đã qua bốn giờ mười phút, đây là thái độ làm việc của các người sao?"

Người đàn ông đứng trước mặt mọi người, hơi ngẩng cằm: "Ở Khải Ninh, trong giờ làm việc, tay chỉ được phép dùng để làm việc."

Giọng nói không cao nhưng đầy áp lực, khí chất bức người, từng chữ nói ra khiến không ai dám thở mạnh.

“Chủ nhiệm Dương?”
“Đúng vậy!”

Nam nhân nhìn về phía phát ra tiếng gọi, tầm mắt quét qua một lượt, sau đó lại nhìn về phía mọi người, thản nhiên mở miệng:
“ Chuẩn bị tốt tư liệu nhân sự của tất cả công nhân, nửa giờ sau đưa tới phòng làm việc của tôi.”
“Được, tổng giám đốc!”
“Lời nói hôm nay của tôi tất cả nghe rõ chưa?”
“Rõ, tổng giám đốc!”

An Tri Vãn cũng đáp lại, nhưng vì mắt bị đau nên không ngẩng đầu nhìn hắn giống những người khác. Cho đến khi đôi chân dài trong bộ âu phục đứng lại trước mặt, An Tri Vãn càng thêm không dám ngẩng đầu.

“Lời tôi nói, cậu không nghe thấy sao?”
“Không... không phải...”
“Ngẩng đầu lên!”

An Tri Vãn nghe ra trong giọng nói kia có giấu tức giận, trong lòng càng thêm sợ hãi, khẩn trương đến mức không biết nên trả lời thế nào, đành theo lời hắn mà ngẩng đầu, lại vẫn không dám nhìn thẳng.

“Nhìn tôi.”

Người đàn ông rốt cuộc đã mất kiên nhẫn. An Tri Vãn run lên, giương mắt nhìn về phía hắn. Hốc mắt ửng đỏ, ánh mắt trốn tránh. Tạ Kinh Dã ngây người trong một thoáng, hắn mơ hồ có chút ấn tượng, dường như đã từng thấy ánh mắt này ở đâu đó... thậm chí là gợi lên một đoạn ký ức khiến thân thể từng có kho*i c*m hưởng thụ.

Nhưng cảm xúc ấy chỉ là trong chớp mắt. Hắn thu lại sắc mặt, cúi đầu nhìn thẻ công tác của người trước mặt, giọng trầm thấp mang theo vài phần thăm dò:
“An Tri Vãn?”
“Dạ... tổng giám đốc...”

Dương Thiệu nhìn dáng vẻ luống cuống của An Tri Vãn, thực sự có chút đau lòng, không màng có thể chọc giận tổng giám đốc hay không, vội vàng mở miệng:

“Tổng giám đốc, hôm nay Tri Vãn bị bệnh mà vẫn cố đi làm...”

Lời giải thích quá rõ ràng khiến Tạ Kinh Dã liếc nhìn An Tri Vãn một cái, không truy cứu nữa. Tầm mắt hắn rốt cuộc dời đi nơi khác, An Tri Vãn mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng người kia lại mở miệng:
“Nếu đã sinh bệnh, thì làm đúng quy trình xin nghỉ. Đừng để người khác nghĩ Khải Ninh ngược đãi công nhân.”
“Dạ...”

An Tri Vãn đáp lại bằng giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Cậu cắn môi dưới, dùng khóe mắt liếc nhìn bóng dáng người kia rời đi, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một tia uất ức.

Vốn chỉ là một tổng giám đốc mới nhậm chức, tính tình nghiêm khắc, công việc lại nặng nề hơn thường lệ. Trong thời gian then chốt cũng không ai dám lơ là. Nhưng cuộc sống vẫn luôn như vậy—bất thình lình xuất hiện một sự thay đổi, đủ khiến người ta rẽ sang một con đường khác, lạc khỏi quỹ đạo vốn có.

Đường thẳng song song của đời người, luôn ở một thời điểm nhất định, giao nhau mà không hề báo trước.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play