Chỉ mới nhận công việc trợ lý cho tổng giám đốc được một ngày, An Tri Vãn đã cảm nhận rõ ràng áp lực nặng nề. Không chỉ có thêm hàng đống hồ sơ cần xử lý, lịch trình làm việc hàng ngày của Tạ Kinh Dã – từ việc sắp xếp đến báo cáo – cũng đều do cậu đảm nhiệm.

Khi công việc thực sự bắt đầu dồn dập, thời gian cứ thế trôi vèo qua. Cậu theo sát Tạ Kinh Dã đi hết hội trường lớn đến phòng họp nhỏ, từ văn phòng cổ đông đến những chỗ cần mặt mũi, đến khi có thể ngồi nghỉ thì đồng hồ đã chỉ hơn sáu giờ tối.

Lúc này, Hạ Nhiễm và Đàm Lỵ đều đã làm xong việc. Đàm Lỵ đang ra sức lấy lòng, tỏ thái độ hối lỗi với Hạ Nhiễm về những lời không kiêng nể hồi sáng, còn cam đoan từ nay về sau tuyệt đối sẽ không lấy An Tri Vãn ra làm trò đùa nữa. Hạ Nhiễm mới dịu mặt lại, vừa hay nghe có người nói An Tri Vãn vẫn còn trong phòng tài liệu trên tầng tám, liền kéo Đàm Lỵ cùng đi tìm cậu.

Hai người đứng chờ thang máy, vừa mở cửa ra, Đàm Lỵ đã lớn tiếng gọi:
“Tiểu Tri Vãn!”

Vừa kéo Hạ Nhiễm bước vào, bầu không khí trong thang máy lại không như bình thường. Đàm Lỵ ngẩng đầu, thấy ngay Tạ Kinh Dã đứng yên lặng bên trong, sắc mặt nghiêm nghị khiến chân cô mềm nhũn.
“Chào... tổng giám đốc...” – giọng run lên.

Hạ Nhiễm thấy thế cũng vội vã chào theo, cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Hai người ngơ ngác nhìn theo bóng hai người đàn ông cao lớn bước ra khỏi thang máy. Không ai để ý rằng An Tri Vãn còn nở một nụ cười áy náy với các cô trước khi bước đi.

“Ê, gặp tổng giám đốc thôi mà làm gì sợ như thế?” – Hạ Nhiễm kéo tay Đàm Lỵ, không hài lòng nói.

Đàm Lỵ vỗ ngực trấn an:
“Tôi thật sự sợ đấy! Cô không biết đâu, lúc sáng trong cuộc họp quản lý cấp cao, tôi với Tiểu Lý lên đưa tài liệu, chẳng biết chuyện gì xảy ra, tổng giám đốc chẳng nói lời nào, vừa nhận lấy tài liệu liền quăng thẳng vào mặt giám đốc Trương! Động tác đó, phải nói là nhanh, chuẩn, mạnh! Mọi ngày giám đốc Trương kiêu ngạo thế mà lúc đó không dám hó hé tiếng nào. Cô nói xem, tổng giám đốc đáng sợ đến cỡ nào chứ…”

Thấy Hạ Nhiễm sững sờ, Đàm Lỵ lại cười khổ:
“Tiếc cho cái gương mặt đẹp trai đó... tôi là người yêu cái đẹp mà còn không dám nhìn thẳng anh ta. Còn Tiểu Tri Vãn thì lại bị anh ta kéo đi mất rồi…”

“Lại bắt đầu nữa rồi đấy!” – Hạ Nhiễm trách móc.

“Ha ha, hiểu lầm, hiểu lầm thôi...” – Đàm Lỵ cười gượng, nhìn Hạ Nhiễm một cái rồi đưa tay bấm số 8.

“Gì? Tri Vãn với tổng giám đốc đều đã đi rồi, cô bấm tầng tám làm gì?” – Hạ Nhiễm hỏi.

“À thì… mệt quá nên muốn đi thang máy thư giãn chút…” – Đàm Lỵ cười ngượng.

“… …” – Hạ Nhiễm lặng lẽ ấn nút xuống tầng 1.

An Tri Vãn ra nhà xe lấy xe. Một chiếc Audi màu đen với đường nét bóng bẩy, nội thất bên trong đơn giản mà tiện nghi, khiến người ngồi vừa thoải mái vừa thỏa mãn cái nhìn.

Có lẽ người đàn ông nào cũng có phần nào đam mê với xe cộ, An Tri Vãn cũng không ngoại lệ.

Tuy cậu không rõ tại sao Tạ Kinh Dã lại làm như vậy, nhưng được tự tay lái một chiếc xe như thế này vẫn khiến cậu cảm thấy được an ủi phần nào. Dù không phải xe của mình, nhưng hư vinh nho nhỏ của một người đàn ông cũng được đáp ứng.

Dù thái độ của Tạ Kinh Dã có lạnh nhạt đến mấy, An Tri Vãn vẫn luôn mang theo một phần biết ơn.

Qua kính chiếu hậu, An Tri Vãn lén nhìn người đàn ông ngồi phía sau. Tạ Kinh Dã nhắm mắt dựa vào ghế, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi.

Lúc ở thang máy gặp Hạ Nhiễm và Đàm Lỵ, An Tri Vãn mơ hồ bắt được ánh nhìn lạnh nhạt của hắn, không hiểu sao lại cảm thấy Tạ Kinh Dã có vẻ như khá bài xích phụ nữ. Dù chỉ mới theo hắn một ngày, nhưng bản năng khiến cậu bắt đầu suy đoán như vậy.

Thật ra thì… Tạ Kinh Dã đúng là quá mức thu hút. Ngoại hình hoàn hảo, đường nét góc cạnh, nhất là đôi mắt và đôi môi, vừa quyến rũ lại vừa lạnh lẽo. Khi làm việc chăm chú hay lúc cau mày suy nghĩ đều có sức hút kỳ lạ. Mà khi cởi áo vest, tựa người trên ghế da, lười biếng kéo lỏng cà vạt… lại càng khiến người ta khó mà không liên tưởng đến cơ thể rắn chắc ẩn sau lớp áo mỏng kia…

Ý nghĩ đó vừa lướt qua đầu, An Tri Vãn liền giật mình xấu hổ, vội vàng tự khinh bỉ chính mình.

Giờ tan tầm đúng lúc cao điểm, xe đi chậm lại vì đèn đỏ. Trong lúc chờ đèn, cậu vừa bối rối vừa không kiềm được mà liếc lên kính chiếu hậu – vừa lúc bắt gặp ánh mắt Tạ Kinh Dã cũng đang nhìn mình. Một người vội né tránh, một người như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.

Cái nhìn kia của Tạ Kinh Dã giống như có gì đó chợt lóe qua rồi biến mất, không thể nắm bắt, nhưng lại khiến tim An Tri Vãn đập loạn nhịp.

Đèn xanh đã bật được vài giây, xe phía sau đã bấm còi, cậu cuống cuồng quay mặt đi, ổn định tay lái, chạy xe về hướng khách sạn Vạn Lệ.

Buổi tiệc thương mại tổ chức tại sảnh tầng hai khách sạn Vạn Lệ.

An Tri Vãn không xa lạ gì với nơi này. Sau khi tốt nghiệp đại học năm hai mươi hai tuổi, cậu vào làm ở Khải Ninh suốt ba năm. Các sự kiện như tiệc kỷ niệm hằng năm đều có nhiều nhân vật tiếng tăm trong giới tham dự.

Nhưng lần này lại khác. Dù gọi là tiệc thương mại, thực chất đây là buổi tụ hội của giới tinh anh từ các tập đoàn lớn trong thành phố S, thậm chí là cả nước – những người có tiếng nói thật sự trong giới doanh nghiệp.

An Tri Vãn vốn đã không giỏi giao tiếp, nay lại bước vào một hội trường đông người, càng cảm thấy căng thẳng, không khỏi rụt vai lại mà bước sát theo sau Tạ Kinh Dã, mắt chỉ dám nhìn xuống sàn, thỉnh thoảng mới dám ngẩng lên nhìn tấm lưng thẳng tắp phía trước.

Tạ Kinh Dã dừng bước, quay đầu lại hỏi:
“An Tri Vãn?”

Cậu cứng người, ngẩng đầu nhìn hắn.

Khác với ánh đèn sáng choang thường thấy, sảnh lớn này được bài trí theo phong cách châu Âu, vừa sang trọng vừa ấm cúng. Đèn pha lê trên trần chỉ sáng một phần, tạo nên bầu không khí dịu nhẹ, ánh sáng vàng mờ bao phủ khắp không gian, khiến mọi vật trở nên mơ hồ và dễ chịu.

Tạ Kinh Dã tiến lại gần, trong ánh sáng ấy, giọng nói cũng dường như mềm mại hơn:
“Cứ đi theo tôi trong này là được, biết không?”

An Tri Vãn lấy lại tinh thần, ngước lên, nhẹ nhàng đáp một tiếng:
“Vâng.”

Tạ Kinh Dã đi phía trước, lời nói tuy ít nhưng lại có sức trấn an khó hiểu. An Tri Vãn theo sát sau hắn, lặng lẽ quan sát vẻ mặt điềm tĩnh của hắn khi trò chuyện cùng người khác. Không có quá nhiều biểu cảm trên gương mặt ấy, nhưng đến cả góc nghiêng lúc nâng ly rượu lên nhấp môi cũng khiến An Tri Vãn có chút ngẩn người.

Vài tháng trước, cậu cũng từng có loại cảm giác này, mơ hồ, khó nắm bắt. Lúc ấy là trong một quán bar mà cậu thậm chí đã quên mất tên, cũng như quên luôn khuôn mặt của người đàn ông kia. Chỉ có cảm giác này là khắc sâu, chưa từng phai mờ.

Cuối cùng, sau những câu khách sáo qua lại, An Tri Vãn cùng Tạ Kinh Dã rời khỏi sảnh lớn đi về khu nghỉ. Còn chưa kịp ngồi xuống, mấy người đàn ông từ xa bước tới. Đi đầu là một người đàn ông vóc dáng cao lớn, vẻ ngoài đẹp trai, khí chất nổi bật. Bên cạnh anh ta là một thiếu niên có gương mặt ưa mình, An Tri Vãn đã từng gặp qua – đó là Lê Dư.

“Tạ Kinh Dã!” – Người đàn ông gọi lớn.

Nghe tiếng gọi, Tạ Kinh Dã quay đầu lại. Khi nhìn thấy hai người đang tiến lại gần, sắc mặt hắn hơi đổi.

“Cậu giải thích rõ ràng cho tôi, rốt cuộc chuyện này là có ý gì?” – Người kia liếc qua Lê Dư rồi nhìn sang Tạ Kinh Dã, giọng trầm xuống, lùi ra phía sau chỗ khuất, lạnh giọng chất vấn.

“Sao vậy? Cậu ta không phải là người anh vẫn giấu giếm sao?” – Tạ Kinh Dã liếc mắt nhìn về phía ghế sofa nơi Lê Dư đang ngồi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, như thể nhớ ra điều gì đó khiến sắc mặt hắn càng trầm hơn. “Thẩm Mặc Viêm, ai cho anh mang cậu ta đến đây?”

Thẩm Mặc Viêm đi tới bàn gần đó, cầm một ly rượu đưa lên mũi ngửi, sau đó ngửa cổ uống cạn, nói:
“Ngày mai tôi phải lên đường đến quân khu Đông Bắc nhận nhiệm vụ. Nếu thành công, trên vai tôi lại gánh thêm mấy trọng trách nữa. Nếu thất bại, e là bị kéo về chịu tội. Chuyện bên nhà ông già cậu cũng đã xử lý xong xuôi, quân đội ở khu vực Z đã điều động hết rồi, tình hình nghiêm trọng hơn cậu nghĩ nhiều.”

Thấy Tạ Kinh Dã không có phản ứng gì, Thẩm Mặc Viêm nhíu mày, giọng cao thêm chút:
“Tôi nói này, cho dù nhà họ Tạ và nhà họ Lê có thâm thù đại hận thế nào, cũng đâu đến mức thật sự phải động dao động súng quyết một mất một còn như vậy chứ?”

Tạ Kinh Dã vẫn trầm mặc, không hé môi.

Thẩm Mặc Viêm thở dài, vỗ vỗ lên vai hắn:
“Dù nói thế nào, cậu cũng họ Tạ, điều đó suốt đời không thể thay đổi. Tôi không phải nhiều chuyện, nhưng Lê Dư… thân phận của cậu ta, tôi đã điều tra rồi. Tốt hơn hết nên cắt đứt ý nghĩ đó từ sớm.”

Tạ Kinh Dã nhìn anh, mày khẽ nhíu lại rồi gật đầu.

“Cậu đấy – có thể đừng lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh tanh trước mặt tôi không? Nhịn cậu bao nhiêu năm rồi, vẫn là dáng vẻ ngày trước đáng yêu hơn, trong trẻo như nước. Nhớ năm đó tôi còn tưởng cậu là một cô bé ấy chứ… Mẹ kiếp! Đánh nhẹ chút có được không!”

Thẩm Mặc Viêm bị đánh một cái, ôm bụng vừa cười vừa mắng, ánh mắt ai oán liếc Tạ Kinh Dã một cái rồi xoay người đi đến sofa khu nghỉ, ngồi phịch xuống.

“An Tri Vãn, lại đây.”

Tạ Kinh Dã cũng tiến tới, lên tiếng gọi.

Thẩm Mặc Viêm nhìn thấy Lê Dư vẻ mặt muốn đến gần nhưng không dám, lại chuyển tầm mắt sang An Tri Vãn – người đang ngoan ngoãn đi về phía Tạ Kinh Dã, giọng trả lời cũng rất nhẹ nhàng.

“Nếu đã để cậu đứng ở vị trí này, cậu nên hiểu rõ thân phận của mình. Đừng mang cái kiểu hỗn loạn, tùy tiện hồi còn làm trong phòng làm việc vào đây. Người nào nên nhìn lên, việc gì nên làm, phải tự mình hiểu rõ. Trừ tôi ra, không ai có quyền ra lệnh cho cậu, hiểu không?”

“Vâng, tổng giám đốc.”

Tạ Kinh Dã nghe xong giọng trả lời có chút run của cậu, sắc mặt càng mất kiên nhẫn hơn:
“Bất kể cậu dùng cách gì, trong thời gian ngắn phải dẹp bỏ cái kiểu sợ sệt nhát gan đó cho tôi. Ở cạnh tôi, không có chỗ cho người yếu đuối.”

An Tri Vãn mím môi, trong lòng như có ngọn lửa tủi nhục dâng lên nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Tính cách cậu vốn như vậy, chỉ mong có thể làm việc yên ổn, là do hắn không buông tha cậu.

Cậu cũng không muốn sợ hãi Tạ Kinh Dã, không muốn bị xem thường. Nhưng cậu thật sự không giấu nổi nỗi sợ ấy, giọng đáp lại càng lúc càng nhỏ.

Lê Dư cau mày nhìn An Tri Vãn, trong lòng bất an, không kiềm được bước lên gọi Tạ Kinh Dã, giọng nói mềm nhẹ:
“Kinh Dã, em muốn về nhà. Đừng bỏ rơi em được không?”

Khuôn mặt tái nhợt của Lê Dư khẽ ngước lên nhìn Tạ Kinh Dã, trong mắt đầy van nài.

Thẩm Mặc Viêm ngồi trên sofa xem một màn kịch nhỏ ấy, cuối cùng cũng đứng dậy. Anh thật sự chưa từng thấy Tạ Kinh Dã để tâm đến một nhân viên nhỏ như vậy. Ngay cả khi bên cạnh là người thân thiết, người đàn ông này cũng hiếm khi có biểu cảm dao động. Thế nhưng vừa rồi, cái cách Tạ Kinh Dã nhìn An Tri Vãn – thái độ đó, thật sự khiến anh không thể không nhìn cậu nhân viên mới này bằng con mắt khác xưa.

Thẩm Mặc Viêm nhếch môi cười, ánh mắt không kìm được liếc nhìn An Tri Vãn thêm vài lần, có vẻ không nhìn lầm.

“Chỗ này không còn việc gì của tôi nữa, vậy tôi xin lui trước.” Thẩm Mặc Viêm nói với vẻ khoái chí khi thấy người gặp họa, mắt đảo qua cảnh Lê Dư đang quấn lấy Tạ Kinh Dã, giọng điệu không hề nghiêm túc.

“Đưa cậu ấy về.”
Tạ Kinh Dã nhìn An Tri Vãn, rồi quay sang nói với Thẩm Mặc Viêm.

“Tuân lệnh~” Thẩm Mặc Viêm nheo mắt cười, bước lại gần An Tri Vãn: “Trợ lý nhỏ, nhà cậu ở đâu?” Giọng điệu chọc ghẹo như lưu manh gặp gái trinh, khiến Tạ Kinh Dã cũng phải siết mặt căng lại, khiến Thẩm Mặc Viêm không nhịn được mà phá lên cười.

An Tri Vãn lúng túng, ngẩng đầu nhìn Tạ Kinh Dã: “Tổng giám đốc, tôi… tôi có thể… tự về được.”

Tạ Kinh Dã chẳng mảy may quan tâm đến lời cậu, quay sang nhìn vẻ mặt uất ức của Lê Dư, giọng điệu cũng dịu xuống đôi chút: “Cậu ra ngoài đợi trước đi, lát nữa tôi đưa về.”

Thẩm Mặc Viêm thấy Lê Dư vui vẻ rời đi, mới đưa tay sờ mũi, ghé vào tai Tạ Kinh Dã nói nhỏ: “Không ngờ cậu đã ăn sạch rồi?”

Dù là câu hỏi, nhưng giọng lại hoàn toàn mang hàm ý khẳng định.

Tạ Kinh Dã không buồn trả lời, gương mặt không rõ vui giận.

Ban đêm.
Lê Dư ngồi ở ghế sau xe, im lặng từ đầu đến cuối. Hắn liếc nhìn người đàn ông bên cạnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nét mặt vô cùng bình tĩnh.

Bọn họ đợi ở phòng chờ trong khách sạn Vạn Lệ hơn mười phút, tài xế của nhà họ Tạ mới lái xe đến đón. Lê Dư thật ra có chút sợ hãi, sợ phải quay về cái nơi ấy. Chỉ khi ở bên cạnh người đàn ông này, cậu ta mới thấy thật sự an tâm. Lặng lẽ đưa tay nắm lấy cánh tay Tạ Kinh Dã, cảm giác người đàn ông khẽ cứng người, nhưng không gạt tay cậu ta ra. Lê Dư khẽ cười, rồi dựa vào người kia, cũng nhắm mắt lại.

Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện đường nét khuôn mặt của hai người bọn họ… giống nhau đến bảy tám phần.

An Tri Vãn ở bên cạnh Tạ Kinh Dã đã hơn hai tháng.

Cậu gần như trở thành trợ lý riêng của hắn, ngoài việc xử lý công việc hàng ngày, cuộc sống đời thường của Tạ Kinh Dã giờ phần lớn cũng do cậu đảm nhận.

Sáng hôm ấy, An Tri Vãn thức dậy đúng giờ nhờ đồng hồ báo thức, đi đến căn hộ hộp màu đen kia của Tạ Kinh Dã ở khu biệt thự Nhật Di Trang.

Đây là một trong những bất động sản đắt đỏ nhất thành phố S, được một tập đoàn nổi tiếng phát triển và xây dựng thành khu trang viên dành riêng cho giới tinh anh và quyền quý.

Toàn khu mang phong cách Tây Âu, biệt thự nào cũng cao ít nhất ba tầng, kiến trúc La Mã cổ kính với trụ tròn vững chắc. Ban công, cửa sổ, mái hiên đều được chạm khắc hoa văn châu Âu tỉ mỉ. Tuy vậy, do đặc điểm văn hóa và vị trí chính trị đặc biệt của thành phố S, ở nhiều góc vẫn giữ lại những nét đặc sắc của kiến trúc Trung Hoa truyền thống.

Tạ Kinh Dã chọn căn biệt thự tốt nhất trong khu, kiến trúc sang trọng nhất, trước cửa có hoa văn chạm nổi, phía sau là một vườn hoa rộng lớn. Bên trong nhà lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác. Đại sảnh tầng một với tường trắng tuyết, bàn ghế gỗ cổ, treo đầy tranh chữ thư pháp. Ở khúc quanh cầu thang là một phòng sách, trong đó bày đầy tranh quý, có cả bình phong và ghế dài chạm khắc tinh tế, phủ da mềm mại.

Quản gia cũ của biệt thự từng nói với An Tri Vãn, những bức họa treo trong nhà đều là bản gốc của các tác giả danh tiếng.

An Tri Vãn không hiểu lắm về nghệ thuật, chỉ cảm thấy ngoại thất thì hoa lệ, bên trong lại thoải mái và dễ chịu, khiến người ta muốn an tĩnh tận hưởng.

Cảm giác dễ chịu đó khác hẳn với cái yên lặng tỏa ra từ người như Tạ Kinh Dã – đó là một loại yên lặng lạnh lẽo như có băng trong từng hơi thở.

Từ lần đầu bước vào nơi này bị choáng ngợp, đến giờ An Tri Vãn đã dần quen thuộc hơn. Cậu mỉm cười chào quản gia với vẻ mặt hiền hòa, cởi áo vest, rồi đi thẳng vào bếp chuẩn bị bữa sáng kiểu Trung Hoa cho Tạ Kinh Dã.

Tạ Kinh Dã là người cuồng công việc đúng nghĩa – đó là kết luận An Tri Vãn rút ra sau thời gian dài ở bên cạnh hắn. Hắn có thể ngủ luôn tại văn phòng suốt cả tuần, cũng có thể ba bữa không ăn, thế mà đến tiệc rượu vẫn có thể mặt không đổi sắc uống rượu mạnh người ta mời.

Lần đầu tiên Tạ Kinh Dã bị An Tri Vãn thấy mình không ổn, là sau một bữa tiệc, hắn bị đau dạ dày, mặt trắng bệch, nhưng giọng vẫn bình tĩnh nhờ cậu đưa mình tới bệnh viện.

Lần đó, bác sĩ chẩn đoán là xuất huyết dạ dày do uống rượu lúc bụng đói và ăn uống thất thường. An Tri Vãn thấy Tạ Kinh Dã nằm trong phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất – đầy đủ tiện nghi không khác gì khách sạn năm sao – cảm giác trong lòng cậu là… xót xa, một nỗi xót xa chẳng biết phải giấu vào đâu.

Cậu là trợ lý của hắn, mà hắn—người sếp ấy, lại vì công việc mà ngã bệnh. An Tri Vãn cảm thấy bản thân cũng có phần trách nhiệm. Sau khi về nhà, cậu liền dành rất nhiều thời gian trong bếp, nấu canh gà và cháo dưỡng dạ dày đem tới bệnh viện.

Cậu còn nhớ rõ lần đầu Tạ Kinh Dã uống ngụm cháo kia, sắc mặt có hơi thiếu kiên nhẫn, thậm chí còn lộ vẻ bài xích và khó chịu. Thế nhưng An Tri Vãn vẫn liều lĩnh bắt hắn uống cho bằng được. Tạ Kinh Dã tuy cau mày nhưng không nói một lời nào, cứ thế uống hết chén canh gà nhỏ từ tay An Tri Vãn, rồi lại ăn thêm một chén cháo nữa.

Khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên An Tri Vãn cảm nhận được cảm giác thỏa mãn khi được ở bên cạnh Tạ Kinh Dã—cảm giác thỏa mãn ấy, khiến cậu không nhịn được bật cười nhẹ.

Tạ Kinh Dã chỉ nằm viện ba ngày đã nhất quyết làm thủ tục xuất viện. An Tri Vãn theo lẽ tự nhiên đảm đương luôn việc chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của hắn. Từ đó đến nay, đã dần trở thành một thói quen không thể thiếu.

An Tri Vãn dùng chiếc muỗng nhỏ múc từng muỗng cháo trong nồi, kiểm tra độ sánh và mùi thơm, hài lòng với vị nhạt vừa phải, rồi mở lửa nhỏ hâm nóng lại. Sau đó, cậu tiếp tục chuẩn bị thêm vài món điểm tâm khác.

Khi Tạ Kinh Dã bước xuống lầu, hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy là dáng vẻ của An Tri Vãn đang bận rộn trong gian bếp. Cậu mặc áo sơ mi trắng được là phẳng phiu, vạt áo sơ vin chỉnh tề vào chiếc quần tây tối màu, phần eo thon gọn tự nhiên, tuy không mảnh mai nhưng lại tạo nên cảm giác kín đáo mà sạch sẽ.

Chỉ cần bắt gặp ánh mắt Tạ Kinh Dã, tâm trạng vốn bình tĩnh của An Tri Vãn liền trở nên căng thẳng. Cảm giác "thích" vốn dĩ là thứ tình cảm rất lạ kỳ—nó khiến người ta chỉ vì một ánh nhìn, một động tác nhỏ của đối phương mà bị tác động mãnh liệt. Nhưng với Tạ Kinh Dã, An Tri Vãn lại chỉ dám đứng ở phía xa nhìn lên.

Loại yêu thầm không có kết quả này, sự cam tâm lặng lẽ làm bạn, là cái giá lớn nhất mà An Tri Vãn có thể trả trong cuộc đời.

Giờ đây, cậu đã không còn quá sợ hãi Tạ Kinh Dã như trước. Từ nhỏ, trong gia đình có bốn người chị, ít nhiều gì ai cũng từng bắt nạt hoặc sai khiến cậu làm việc xấu. An Tri Vãn vì vậy bị đánh không ít trận. Sau này, cậu học cách quan sát sắc mặt, biết khi nào nên lùi lại, nên yên lặng. Từ đó dần hình thành nên một kiểu tính cách mềm mại, nhẫn nhịn và hiền lành.

Cậu chưa từng trách ai, cũng chẳng giận ai. Cậu luôn cho rằng vấn đề là ở bản thân.

An Tri Vãn không thích phụ nữ. Có thể do từ nhỏ bị những người chị kia ảnh hưởng sinh ra bóng ma tâm lý, cậu luôn cảm thấy sợ hãi phụ nữ. Trước đây cậu cũng không chắc mình có thích đàn ông hay không, cho đến khi cậu cùng một người đàn ông xa lạ ngủ chung giường, rồi bây giờ lại nảy sinh tâm tư với chính ông chủ của mình. Cảm xúc ấy khiến cậu xấu hổ, nhưng lại chẳng thể kiềm chế nổi.

“Thiếu gia, cậu An sáng nào cũng đến từ rất sớm. Nhà cậu ấy cũng cách nơi này không gần đâu ạ.”

Quản gia lão Tạ kéo ghế cho Tạ Kinh Dã rồi cẩn thận thu dọn báo chí, giọng cung kính mà trầm ổn.

“Tới lúc nào?”
Tạ Kinh Dã ngồi xuống, cầm lấy một tờ báo, như lơ đãng mà hỏi.

“Cậu ấy đều đến trước sáu giờ rưỡi.”

Tạ Kinh Dã không nói gì thêm, chỉ cúi đầu chăm chú lật xem báo trong tay.

Quản gia rời khỏi bên cạnh hắn, đi tới phòng bếp. Nhìn thấy An Tri Vãn đang chăm chú bày biện món ăn sáng lên đĩa, ông lộ ra ánh mắt đầy tán thưởng.

Tạ Kinh Dã vốn không thích ồn ào. Bình thường khi hắn ở nhà, người giúp việc cũng không được phép tự tiện đi lại, chỉ để lại quản gia là đủ.

Quản gia họ Tạ, vốn là người đi theo lão thái gia Tạ gia từ thời chiến tranh, từng vào sinh ra tử, sống sót qua kháng chiến lẫn nội chiến. Khi còn trẻ là một người cứng cỏi như thép, theo lão thái gia chinh chiến khắp nơi, cùng nhau gầy dựng nên cơ nghiệp nhà họ Tạ.

Nay tuổi đã cao, nhưng mắt nhìn người vẫn rất tinh tường. Từ lần đầu tiên gặp An Tri Vãn, ông đã có thiện cảm với đứa nhỏ này.

Ông chứng kiến Tạ Kinh Dã trưởng thành từ một đứa trẻ thông minh mà dịu dàng, đến một người đàn ông lạnh lùng bạc tình. Gia thế của Tạ gia phức tạp, quyền lực rối ren, khiến Tạ Kinh Dã buộc phải lớn lên theo cách không giống ai. Lão thái gia khi còn trẻ rất yêu thương cháu nội, nhưng sau tuổi già thì đơn giản buông tay, sang Anh dưỡng già, mặc kệ hết thảy.

Tạ gia đặt nền tảng ở Đông Bắc, trụ vững bằng ngành công nghiệp nặng, nhưng những người trong dòng họ ngày càng bất lực, chẳng ai sánh kịp với khí phách năm xưa. Khi mười sáu tuổi, Tạ Kinh Dã từng cãi nhau quyết liệt với ông nội, sau đó mất năm năm để tự mình thành lập Khải Ninh và đặt chân vững vàng tại thành phố S. Giờ đây hắn là tổng giám đốc, cũng là chủ tịch—người quyền lực nhất trong tập đoàn, mối quan hệ này ngoại trừ cấp cao trong hội đồng, không ai biết đến.

Lão quản gia đau lòng cho những năm tháng cô độc của hắn. Tuy thân phận là người làm, nhưng lại yêu quý Tạ Kinh Dã chẳng khác gì cháu nội ruột. Cũng chính vì vậy, ông từ chối theo lão thái gia sang Anh, quyết ở lại thành phố S, bên cạnh người thiếu gia này, cùng hắn đi tiếp đoạn đường đời.

Lần đầu tiên An Tri Vãn đến nơi này, cậu đã chuẩn bị một bàn thức ăn. Tạ Kinh Dã chau mày nếm thử, cảm thấy vẫn còn thiếu một chút hương vị. Nhưng sau đó lại chậm rãi ăn hết, thậm chí còn ăn nhiều hơn bình thường—so với việc để quản gia chăm sóc hằng ngày thì quả thật khác nhau rất lớn, điều này khiến ông khá kinh ngạc.

Từ hôm đó, ngày nào chàng thanh niên này cũng đến. Tạ Kinh Dã vốn sống rất quy luật, nhưng dạo gần đây thói quen ăn uống của hắn cũng thay đổi dần. Mấy ngày tiếp xúc, lão quản gia cũng thật lòng quý mến An Tri Vãn.

“Cậu An, để tôi giúp cậu bưng mấy món này ra ngoài nhé.”

An Tri Vãn quay đầu lại nhìn ông, có chút ngượng ngùng cười, “Vậy làm phiền bác rồi.”

“Cậu An thật khéo tay. Thiếu gia tuy không nói gì, nhưng thật ra rất thích mấy món do cậu nấu đấy. Tôi hầu hạ thiếu gia bao năm, chưa từng thấy cậu ấy để ý đến ai như vậy.”

Lão quản gia bước vào bếp, cẩn thận bưng ra một bát cháo thịt mềm nhừ, rồi vừa cười vừa hỏi tiếp: “Ở nhà cậu An cũng nấu cho bạn gái như vậy sao? Cô gái ấy đúng là có phúc lắm...”

An Tri Vãn vốn đã hơi thẹn, nghe đến đây thì mặt đỏ bừng, vội vàng lắc đầu: “Tôi… tôi không có bạn gái.”

Lão quản gia cười càng rõ, thấy dáng vẻ ngượng ngùng lúng túng của cậu mà muốn trêu thêm một chút: “Vậy thì tiếc thật, may mà thiếu gia nhà chúng tôi có phúc gặp được người như cậu.”

An Tri Vãn cảm thấy lão quản gia đang cố tình trêu mình, nhưng ánh mắt hòa ái của ông lại khiến cậu không thể giận được. Cảm giác như bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, nên đành ngượng ngùng đỏ mặt không đáp, khiến lão quản gia càng vui vẻ hơn.

Hai người cùng ra khỏi bếp, Tạ Kinh Dã đã đặt báo xuống từ lúc nào, đang ngồi nhìn họ bưng thêm vài món ăn ra bàn. Hắn liếc nhìn An Tri Vãn: áo sơ mi như thường lệ cài kín từng cúc một cách nghiêm chỉnh, tay áo xắn đến khuỷu, cổ tay gầy gò với khớp xương rõ ràng. Cái cách cậu nắm chặt tay lại, đặt nhẹ lên bàn, là dáng vẻ mỗi khi cậu khẩn trương.

Mặt cậu vẫn còn đỏ, đó mới là điều khiến Tạ Kinh Dã chăm chú đánh giá.

Lão quản gia sắp xếp xong bàn ăn thì lui xuống. An Tri Vãn đứng dưới ánh mắt chăm chăm của hắn, mặt lại càng đỏ hơn, chỉ đành lấy dũng khí mở lời: “Tổng giám đốc, tôi về công ty trước.”

“Ngồi xuống ăn cùng đi.” Tạ Kinh Dã thu ánh nhìn, giọng nhàn nhạt.

Không biết từ đâu, lão quản gia lại quay lại, rót thêm một bát cháo cho An Tri Vãn, rồi còn cẩn thận kéo ghế bên cạnh Tạ Kinh Dã: “Thật hiếm có người như cậu An. Ngày nào cũng chuẩn bị cháo bổ dưỡng, rất tốt cho dạ dày và tránh lạnh.”

Không rõ câu này rốt cuộc là nói với ai.

Tạ Kinh Dã nhấp một thìa cháo, cau mày, rồi múc được một miếng mềm nhừ có mùi thơm đặc biệt. Hắn nhìn sang An Tri Vãn, hỏi: “Cái này là gì?”

“Là tùng nhung… một loại nấm.” An Tri Vãn bị nhìn liếc một cái đã khẩn trương giải thích.

Lão quản gia mím môi cố nhịn cười.

Tạ Kinh Dã hôm nay có vẻ không giống mọi ngày. Hắn đặt bát cháo xuống, dùng muỗng gắp một miếng rau màu vàng nhạt trong đĩa nhỏ rồi lại hỏi: “Còn cái này?”

Giọng điệu hắn vẫn lạnh lùng như ra lệnh.

An Tri Vãn không còn sợ hãi như trước, ngữ khí có phần thoải mái, thậm chí hơi vui: “Đó là cải thảo. Nó giống cải trắng nhưng nhỏ hơn, chế biến được nhiều món. Hôm nay là nấu canh.”

Nói xong, nhận ra mình nói nhiều quá, An Tri Vãn vội cúi đầu, yên lặng húp cháo.

Một lát sau, giọng trầm thấp lại vang lên: “Tối nay, cậu đến đây ngủ lại.”

An Tri Vãn như bị sét đánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play