“Tiểu Hạ, cô nói xem có phải tổng giám đốc Tạ có đang che giấu điều gì đó không?
“Gì cơ?”

Hạ Nhiễm thấy An Tri Vãn xách cặp công văn ngồi xuống trước bàn làm việc, liền ngẩng đầu cười, rồi nghiêng đầu nói với Đàm Lỵ:
“Nhưng mà cũng đúng là có hơi kỳ lạ, bên cạnh giám đốc nhà người ta toàn là trợ lý nữ xinh đẹp quyến rũ top đầu, sao giám đốc nhà mình lài mang theo một anh đẹp trai?”

Đàm Lỵ nghe vậy lập tức hứng thú, kéo ghế xoay lại gần bàn của Hạ Nhiễm, ra vẻ bí mật nói:
“Trợ lý nam bên cạnh tổng giám đốc Tạ tên là Lê Dư, là từ chi nhánh công ty chuyển tới. Cô nói sai rồi, trước đây bên cạnh tổng giám đốc toàn là thư kí nữ. Người trước Lê Dư còn là một cô nàng không an phận, nhân lúc gần gũi mà muốn leo lên giường tổng giám đốc, cuối cùng cũng được, nhưng sung sướng chưa lâu thì bị tổng giám đốc đuổi thẳng cổ không thương tiếc.”

“Thật hay giả vậy? Còn có chuyện như thế?”
“Cho nên mới nói, tối qua tổng giám đốc đối xửa với Lê Dư như vậy, chắc chắn không đơn giản!”

Đàm Lỵ nói xong liếc nhìn An Tri Vãn, thấy cậu đang nhai sandwich mà như có điều suy nghĩ, không nhịn được muốn trêu, đưa tay gõ bàn cậu:
“Tri Vãn à, nói không chừng mục tiêu kế tiếp của tổng giám đốc chính là cậu đó~”

An Tri Vãn chớp mắt đầy mờ mịt nhìn cô ta.

Hạ Nhiễm không khỏi trừng mắt nhìn Đàm Lỵ:
“Nói gì vậy, đừng dọa cậu ấy...”

“Ai nói bậy đâu, hôm qua tổng giám đốc vừa tới, cũng không nhìn lấy ai một cái, chỉ nhìn cậu ấy thôi.”

Đàm Lỵ chớp mắt với Hạ Nhiễm, giọng điệu mang theo vài phần trêu chọc:
“Thật ra Tri Vãn lớn lên cũng rất ổn mà, môi hồng răng trắng, chỉ là tính cách hơi chất phác. Không thì tôi cũng muốn theo đuổi mang về làm bạn trai ấy chứ, đúng không Tiểu Hạ?”

“Đừng lấy chuyện này ra đùa...”

Hạ Nhiễm nghiêng đầu liếc nhìn An Tri Vãn. Cô không thích Đàm Lỵ cứ đem cậu ấy ra móc nối với tổng giám đốc, liền ghé sát vào Đàm Lỵ, hạ giọng:
“Biết đâu... tổng giám đốc không gần phụ nữ là vì... anh ấy không lên được...”

“Không lên được?! Cô xem thế vận hội Olympic còn chưa từng hoãn, mà bảo tổng giám đốc như tượng đá kia lại lên không được sao?

“Khụ khụ... khụ...”

An Tri Vãn lập tức bị sandwich nghẹn lại, mặt đỏ như gấc...

Phụ nữ thích tám chuyện, đó là bản năng. Khi hai người kia bàn về Tạ Kinh Dã, An Tri Vãn đều nghe được, nhưng vì lo chính mình ngốc nghếch nên không thực sự để tâm. Cho đến khi bị lôi vào làm chủ đề, thậm chí còn liên quan đến vấn đề tôn nghiêm đàn ông, An Tri Vãn rốt cuộc không thể không xấu hổ.

Hạ Nhiễm trách cứ nhìn Đàm Lỵ một cái, dịu giọng hỏi An Tri Vãn:
“Không sao chứ?”

An Tri Vãn lắc đầu, nhanh chóng uống mấy ngụm nước mới dịu lại.
“Mau nhìn, mau nhìn! Lê mặt trắng ra rồi kìa!”

Hạ Nhiễm còn chưa kịp nói gì thì đã bị Đàm Lỵ kéo tay chỉ về phía văn phòng tổng giám đốc.

“Chậc chậc, trông cứ như bị ăn hiếp vậy — chẳng lẽ tổng giám đốc Tạ đã dùng bạo lực trong văn phòng?”
“Đàm Lỵ!” Hạ Nhiễm cuối cùng không nhịn được mà lớn tiếng.
Đàm Lỵ bĩu môi, vẻ mặt vô tội: “Gần đây tôi mê đam mỹ, he he, không có cách nào không nghĩ sang hướng đó hết á...”
“Ở Khải Ninh, cậu cũng nên cẩn thận với tổng giám đốc Tạ đấy~”

Cô ta lại nghiêng đầu trêu chọc, giọng nói cao lên suýt làm An Tri Vãn nghẹn nước luôn. Lúc này, cô mới hả hê quay về bàn làm việc của mình, tiếp tục công việc trong tay.

Hạ Nhiễm quay sang nhìn An Tri Vãn, muốn bắt chuyện nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.

Cô rất muốn thân thiết hơn với An Tri Vãn, nhưng mãi không tìm được cách nào. Mỗi lần nói chuyện với cậu, cậu đều lắng nghe nghiêm túc, có khi còn mỉm cười dịu dàng.
Nhưng đó không phải là con người thật sự của An Tri Vãn — cô chắc chắn điều đó.

Cậu đối xử với ai cũng như nhau, điều này khiến Hạ Nhiễm hơi chán nản. Cô đã suy nghĩ rất nhiều để hiểu cậu, nhưng lại chẳng thể nào bước vào được thế giới nội tâm của cậu.

Tối qua là lễ kỷ niệm tròn năm, vì An Tri Vãn bị phê nghỉ bệnh nên không tham dự.

Dĩ nhiên cậu cũng sẽ không biết, trong buổi tiệc, các loại rượu kính mừng tổng giám đốc mới đúng ra phải do thư ký bên cạnh Tạ Kinh Dã đỡ giúp. Đó là thói quen xưa nay. Nhưng từ khi thay trợ lý, mấy lần dạo gần đây đều là Tạ Kinh Dã tự mình nhận từng ly một.

Hôm nay Đàm Lỵ lại thích thú bàn tán chuyện giữa Tạ tổng và trợ lý Lê Dư, An Tri Vãn chẳng hiểu mấy, bây giờ lại càng không có tâm trạng để để tâm đến.

Ngày cũng dần tối, mọi người trong văn phòng đã về hết, chỉ còn lại An Tri Vãn một mình.

Cậu xoa cổ đang đau mỏi, nhìn lên màn hình máy tính — đã hơn chín giờ.

Thật ra ở Khải Ninh, tình cảnh của An Tri Vãn cũng không thể nói là bị bắt nạt. Nhưng cái tật xấu “đùn đẩy việc” vốn đã tồn tại lâu trong giới trí thức văn phòng. Ai có thể đẩy thì đẩy. Gặp phải một người như An Tri Vãn — không hề oán than hay phàn nàn điều gì — thì họ càng mừng rỡ ném cho cậu những công việc lặt vặt như xử lý giấy tờ, tra cứu tài liệu...

Tối qua cậu nghỉ cả đêm, tình trạng viêm mắt cũng đỡ hơn nhiều. Nhưng thuốc nhỏ mắt vẫn hơi rát, khiến cậu phải nhắm mắt lại một lúc, ngả người tựa vào ghế nghỉ ngơi.

Trong cơn mơ màng, cậu bỗng cảm thấy có bóng người phủ xuống phía trên. Mở mắt ra trong sự khó chịu, cậu lập tức sững người khi nhìn rõ người đứng trước mặt là ai.

“Tổng giám đốc?”

Cậu lập tức bật dậy khỏi ghế, nhìn Tạ Kinh Dã rồi vội cúi đầu, như một đứa trẻ mắc lỗi bị bắt tại trận, lúng túng vô cùng.

“Sao muộn vậy rồi còn ở đây?”

Tạ Kinh Dã cau mày nhìn đống tài liệu trên bàn cậu, giọng cũng lạnh đi mấy phần:
“An Tri Vãn, cậu nghĩ Khải Ninh mời cậu tới để làm lao công hả?”

Một mình ở lại tăng ca dọn dẹp hậu quả người khác để lại — đây là chuyện mà mười năm trước còn có thể gọi là tinh thần làm việc, nhưng giờ trong mắt Tạ Kinh Dã chỉ khiến hắn thấy phiền lòng.

Thấy An Tri Vãn cúi gằm đầu xuống, Tạ Kinh Dã lại tiến lên một bước, hỏi dồn:

“Trả lời tôi.”

“Tôi... tôi chỉ muốn làm cho xong mấy thứ này thôi. Những việc này là sau khi tôi đã hoàn thành công việc chính mới—”

Sắc mặt Tạ Kinh Dã càng lúc càng khó coi. Bị ánh nhìn sắc bén soi thẳng vào mặt, giọng nói của An Tri Vãn càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng không dám nói thêm lời nào nữa.

“Tổng giám đốc, tôi thực sự là đang làm việc rất nghiêm túc...”

An Tri Vãn miễn cưỡng ngẩng đầu lên, cố gắng bổ sung thêm một câu nữa.

Tạ Kinh Dã chợt nhớ ra, hôm qua khi xem lý lịch nhân sự, Dương Thiệu có nói qua: An Tri Vãn là người làm việc chăm chỉ, cư xử khiêm tốn, luôn tận tâm với công việc. Là một nhân viên trẻ rất đáng quý.

Người thanh niên trước mặt, chẳng dám thở mạnh, kiểu tóc thì có phần ngố tàu, sơ mi trắng được cài cúc chỉnh tề đến tận cổ, ánh mắt rũ xuống, dáng vẻ lúng túng không biết phải đặt tay chân ở đâu.

An Tri Vãn đối xử hòa nhã với mọi người, nhưng chẳng ai có thể ngờ rằng, sau này chỉ riêng với Tạ Kinh Dã, cậu lại lạnh lùng đến vậy.

“Được rồi, cậu tan ca đi.”

Nhìn thấy dáng vẻ thấp thỏm ấy, Tạ Kinh Dã cũng không làm khó thêm nữa.

An Tri Vãn nghe xong mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, chờ sau khi Tạ Kinh Dã rời khỏi Khải Ninh, cậu cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Cho đến khi đi ra khỏi cổng Khải Ninh, An Tri Vãn vẫn không hiểu làm sao lúc nãy tổng giám đốc lại có thể bất thình lình xuất hiện phía sau lưng mà cậu không hề hay biết.

Trên tay cầm áo khoác, nét mặt rối rắm, An Tri Vãn vừa bước ra liền bị ánh đèn pha xe từ bên trái hắt vào mắt. Cậu khẽ híp mắt, nhìn thấy xe dừng ngay trước mặt mình, cửa xe mở ra, và giọng nam trầm trầm quen thuộc truyền đến:

“Lên xe.”

An Tri Vãn sững người nhìn Tạ Kinh Dã mở cửa ghế phụ. Cậu không dám ngồi đó, vội vàng vòng sang phía sau và ngồi vào ghế sau.

Chờ đến khi ý thức được mình vừa làm gì, cậu mới ngẩng lên nhìn vào gương chiếu hậu. Người đàn ông phía trước đang khởi động xe, hỏi:

“Địa chỉ nhà cậu?”

An Tri Vãn nghe giọng hỏi, cuống quýt quay đầu nhìn ra cửa sổ, mãi đến khi phát hiện Tạ Kinh Dã đang nói với mình, cậu mới vội vàng quay đầu lại, phát ra một âm nghi hoặc: “Dạ?”

“Tôi đang đưa cậu về.”

An Tri Vãn nghe xong lại càng căng thẳng hơn, nhẹ giọng đáp: “Tôi biết…”

Cậu định nói địa chỉ, nhưng điện thoại của Tạ Kinh Dã lại vang lên. Những lời chuẩn bị nói bị nuốt ngược trở vào.

Sau khi nghe máy, sắc mặt Tạ Kinh Dã trầm xuống, toàn thân toát ra sự lạnh lùng khó chịu, khiến An Tri Vãn không dám lên tiếng nữa. Xe bắt đầu chuyển hướng, không phải về phía nhà cậu mà là hướng ngược lại.

Không biết đã trôi qua bao lâu, xe dừng trước cửa một quán bar cao cấp. An Tri Vãn nhìn thấy Tạ Kinh Dã xuống xe với vẻ mặt lạnh lùng, bước nhanh vào trong.

Cậu do dự một lúc rồi cũng bước xuống, đứng cạnh xe nhìn vào cánh cửa quán bar, trên mặt là nét bối rối mơ hồ.

Chờ mãi không biết bao lâu, cuối cùng Tạ Kinh Dã cũng đi ra, trên tay ôm ngang một người, tiến về phía cậu.

“Mở cửa xe.”

Giọng điệu không kiên nhẫn.

An Tri Vãn luống cuống làm theo, nhưng lại mở nhầm cửa ghế phụ.

Tạ Kinh Dã lập tức quay sang, ánh mắt sắc như dao: “Tôi nói là ghế sau.”

An Tri Vãn giật mình, vội vàng chuyển sang mở cửa sau để Tạ Kinh Dã đặt người đó vào.

Chờ khi hắn đứng thẳng dậy, An Tri Vãn mới dám mở miệng: “Tổng giám đốc, tôi có thể tự về…”

Tạ Kinh Dã nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt không thân thiện chút nào.

An Tri Vãn lại đánh bạo nói tiếp: “Tôi đi từ hướng này về khá tiện, phía trước có trạm xe buýt, tôi có thể—”

“Tùy cậu.”

Tạ Kinh Dã lạnh lùng cắt ngang, rồi xoay người lên xe, đóng cửa đánh rầm, lao xe đi mất hút trong tầm mắt cậu.

An Tri Vãn đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn không quen thuộc với khu vực này, cho dù có xe công cộng cũng không biết phải bắt tuyến nào.

Cậu thấy chua xót trong lòng, lại thêm khó hiểu. Rõ ràng bản thân không làm gì sai, cũng chưa từng làm trái lời hắn, thế nhưng Tạ Kinh Dã lại nổi giận với mình — lý do là gì, cậu thật sự không biết.

Người mà Tạ Kinh Dã ôm ra từ trong quán bar chính là Lê Dư – người mà sáng nay Đàm Lỵ và Hạ Nhiễm nhắc đến. Tay Lê Dư còn vòng qua cổ hắn, dựa sát vào vai hắn với cử chỉ vô cùng thân mật.

An Tri Vãn bước chậm rãi qua ngã tư, chỉ là không muốn ngồi chung xe với Lê Dư, chứ không có ý gì khác.

Phòng Tài nguyên – Khải Ninh

“Trời ơi, tin này sao khiến tôi vừa mừng vừa buồn vậy trời!” Đàm Lỵ nhìn vị trí mà An Tri Vãn từng ngồi, mặt đầy phấn chấn. “Tiểu Hạ, tôi nói rồi mà! Tổng giám đốc có ý với An Tri Vãn, xem kìa, mới một tuần thôi mà đã đá Lê Dư rồi, quá rõ ràng!”

“Chị Đàm, chị biết gì hả? Mau chia sẻ đi! Bình thường An Tri Vãn im im lặng lặng, không ngờ lại… với tổng giám đốc?”

Hạ Nhiễm mang sắc mặt khó coi, lời của Đàm Lỵ và đồng nghiệp càng khiến cô khó chịu. An Tri Vãn được thăng chức là chuyện tốt, nhưng cô lại không nỡ nhìn cậu rời đi, càng không ưa nổi giọng điệu đùa cợt của Đàm Lỵ.

“Đừng nói bậy! An Tri Vãn được thăng chức là do năng lực, ở văn phòng này, ai dám nói mình làm việc nghiêm túc hơn cậu ấy? Ai dám?”

“Ê đừng căng, đùa tí thôi mà…”

“Chẳng buồn cười gì hết! Đừng có đem mấy thứ bậy bạ dính vào An Tri Vãn!”

“Cô nói chuyện kiểu gì vậy? Có bản lĩnh thì đi tỏ tình với cậu ta đi! Tôi nói thật đấy, tôi vẫn tin rằng tổng giám đốc có gì đó với cậu ta, cô quản được chắc?”

Đàm Lỵ lớn tiếng, cả phòng lặng ngắt như tờ. Mọi người đều nghe thấy, nhưng không ai dám lên tiếng.

Hạ Nhiễm đỏ bừng mặt vì tức giận, nhưng cũng không biết phải nói gì.

“An Tri Vãn? … Cậu đến từ lúc nào vậy?”

Một đồng nghiệp nam phá vỡ bầu không khí.

Cả Đàm Lỵ và Hạ Nhiễm cùng quay đầu lại nhìn An Tri Vãn đang đứng ở cửa, mặt mày tái nhợt. Tay cậu còn cầm một túi đồ uống và bánh ngọt lớn vừa mới mua ở nhà ăn dưới lầu.

An Tri Vãn đi vào, đặt túi lên bàn giữa phòng: “Tôi chuẩn bị dọn qua văn phòng bên kia rồi, đây là chút đồ tôi mới mua cho mọi người… công việc sau này mong mọi người giúp đỡ thêm.”

Nói xong, cậu cúi đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Cả phòng rơi vào im lặng nặng nề.

Đàm Lỵ há miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra lời.

Hạ Nhiễm chỉ có thể nhìn theo bóng lưng An Tri Vãn rời khỏi văn phòng, trong lòng như có hàng ngàn điều muốn giữ lại, nhưng không sao mở miệng được.

“An Tri Vãn có giận bọn mình không vậy?”

“Khó nói… Giờ cậu ấy chức cao hơn tụi mình nhiều rồi, không biết sau này có làm khó gì không nữa… Ai mà như cậu ta, đứng ở cửa không nói lời nào…”

“Tôi sớm đã thấy cậu ta không đơn giản rồi…”

Hạ Nhiễm đập mạnh điện thoại lên bàn, mặt lạnh tanh, đứng dậy rời khỏi văn phòng.

“Má nó! Mấy người không thể để yên một lát được à? Tất cả im lặng cho tôi!”
Một đồng nghiệp lớn tiếng quát, “An Tri Vãn bình thường đối xử với mọi người không tốt sao? Việc gì phiền phức cũng là cậu ấy gánh hết! Bây giờ cậu ấy được thăng chức, các người liền đỏ mắt, khó chịu? Có bản lĩnh thì lên gặp tổng giám đốc mà làm ầm lên!”

Đàm Lỵ và Hạ Nhiễm vốn chỉ cãi nhau vì bực tức. Nghe thấy người khác nói xấu An Tri Vãn, Hạ Nhiễm lập tức không chịu nổi.

Sau đó, trong một buổi tiệc nội bộ, chủ nhiệm Dương uống hơi nhiều, lỡ lời tiết lộ rằng tổng giám đốc cả tuần qua đều âm thầm khảo sát hiệu suất làm việc của các nhân viên, An Tri Vãn chính là người được ông đích thân đề cử lên vị trí trợ lý tổng giám đốc. Từ khoảnh khắc ấy, Hạ Nhiễm càng day dứt vì những gì đã xảy ra. Kể cả về sau, khi nhiều lần nhìn thấy An Tri Vãn và Tạ Kinh Dã có vẻ thân mật vượt mức bình thường, cô cũng không còn muốn nghĩ theo hướng tiêu cực nữa.

Có lẽ, chính vì vậy mà cô càng sai. Nếu cô có thể nghĩ sâu hơn một chút, có lẽ đã không gây ra lỗi lầm như thế...

An Tri Vãn được phân vào một văn phòng riêng, nằm ngay bên trái văn phòng tổng giám đốc. Bàn làm việc của cậu đặt cạnh cửa sổ sát đất, ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng.

Nhưng tâm trạng của cậu lại hoàn toàn không sáng sủa như vậy.

Những lời đồn thổi từ đồng nghiệp trong phòng Tài Nguyên hôm nay khiến cậu cực kỳ khó chịu. Cảm giác như bí mật mà cậu luôn cố gắng giấu kỹ—thứ mà chính cậu cũng thấy đáng xấu hổ—đã bị người ta vạch trần, bị nhìn thấu.

Cậu luôn cho rằng chỉ cần ít nói, giữ mình, không dễ dàng tiếp xúc với người khác, thì sẽ không bị ánh mắt soi mói hay những lời chỉ trích vô căn cứ. Thế nhưng, từ khi Tạ Kinh Dã xuất hiện, mọi thứ đều đảo lộn. Đã vài đêm rồi, An Tri Vãn thường mơ thấy cái đêm say rượu đầy hỗn loạn kia. Những lần chạm mặt Tạ Kinh Dã, những lời nói, ánh mắt... đều khiến cậu bất an, dễ dàng gợi lại ký ức mà cậu muốn chôn vùi nhất.

Cậu cảm thấy đau đầu.

Lại nhớ tới buổi sáng hôm nay, trong cuộc họp thường kỳ, khi chủ nhiệm Dương công bố việc cậu được thăng chức, cậu đã đến gặp Tạ Kinh Dã để xác nhận. Khi ấy, cậu nói:

“Tổng giám đốc, anh Lê không phải trợ lý của ngài sao? Tại sao lại là tôi?”

Tạ Kinh Dã đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn cậu: “Ai nói với cậu Lê Dư là trợ lý tổng giám đốc?”

An Tri Vãn cúi đầu, không trả lời.

Tạ Kinh Dã đứng dậy, đi đến bên cạnh, giọng nói rất chắc chắn: “Cậu sợ tôi à?”

“Không… không có.” An Tri Vãn lúng túng đáp.

“Cậu từng đi quán bar chưa?”

An Tri Vãn hoảng hốt ngẩng đầu, lại lập tức tránh ánh mắt đối phương, bất an vô cùng.

Không rõ là Tạ Kinh Dã có mỉm cười hay không, nhưng An Tri Vãn nhìn thấy trên gương mặt hắn là vẻ lạnh nhạt, không đọc được cảm xúc gì.

“Hôm nay có lịch trình gì không?”

“Buổi sáng mười giờ họp quản lý cấp cao, buổi chiều ba giờ có cuộc đàm phán với đại diện công ty A tại phòng họp lớn, buổi tối tám giờ dự tiệc thương mại ở Vạn Lệ.”

Nghe An Tri Vãn nhanh chóng báo cáo lịch trình xong, Tạ Kinh Dã liền ném chìa khóa xe lên bàn:

“Cầm lấy chìa khóa này. Tối nay, cậu sẽ là người lái xe đến Vạn Lệ.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play