— “Cậu ấy đã lén lấy một tàu chiến hạng nhẹ. Trên tàu có đủ dịch dinh dưỡng để duy trì ba ngày. Hiện tại đã rời đi hơn sáu tiếng. Vẫn chưa xác định được cách cậu ấy đột nhập vào khoang tác chiến, đánh cắp mã khởi động và vô hiệu hóa thiết bị cảnh báo. Tôi đã khẩn cấp phong tỏa các cửa xuất nhập của thuyền chủ và kích hoạt trạng thái giới bị cấp cao…”
Hall lần lượt báo cáo từng chi tiết.
Lule lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt sâu thẳm hơi nheo lại. Những ngón tay thon dài của anh khẽ gõ lên mặt bàn, từng nhịp nhẹ như vô thức, khiến người đối diện không đoán nổi anh đang nghĩ gì.
Hai phút sau, khi báo cáo kết thúc, Hall ngước mắt nhìn lên đầy thấp thỏm, do dự hỏi:
— “Xin hỏi có cần thiết điều động khu trục hạm truy kích không? Tôi có thể—”
Lule giơ tay, làm động tác yêu cầu im lặng.
Hall lập tức ngậm miệng, thẳng lưng, cơ thể như bất động. Hắn hiểu quá rõ—mình được cử đến cạnh Qua Tu không chỉ để hỗ trợ quản lý công việc, mà còn có trách nhiệm theo dõi và giám sát. Vậy mà lần này, đối phương đã biến mất khỏi tầm mắt anh suốt sáu tiếng đồng hồ—một thất bại không thể biện minh. Chính vì thế, anh sốt sắng muốn đưa Qua Tu trở lại bằng bất cứ giá nào, như một cách chuộc lại sai lầm.
Dường như đọc thấu tâm tư ấy, Lule liếc nhìn anh một cái rất sâu:
— “Nếu cậu ta thật sự muốn rời đi, thì dù là hai người các anh cũng không cản được đâu.”
Vai Hall khẽ rung lên. Anh cúi đầu thấp hơn nữa:
— “Là tôi bất lực.”
Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ hiện lên trong đầu khiến Hall sững người. Hắn ngước lên nhìn bóng dáng cao lớn và cứng cáp phía trước, lắp bắp:
— “Hạm trưởng… chẳng lẽ... anh đã biết trước?”
Lule không đáp. Anh chỉ bước về phía cửa sổ quan sát khổng lồ, nơi vũ trụ mênh mông trải dài trước mắt. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên bờ vai rộng của anh, vẽ nên đường nét kiên định tựa đá tạc.
Hall không nhìn thấy biểu cảm của Lule. Anh chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp, vững như sóng biển của đối phương vang lên từ phía xa:
— “Không cần truy kích. Nâng cấp cấp độ phòng thủ lên trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Chuyển sang chế độ điều khiển thụ động. Bố trí tàu chiếm đóng bao vây xung quanh thuyền chủ.”
Hall giật mình:
— “Anh không định rời khỏi vị trí này sao?”
Phải biết rằng, dù thời gian Qua Tu ở lại không dài, nhưng nếu đối tượng là cậu ấy—một người chẳng ai đọc được suy nghĩ—Hall thật sự không dám chắc cậu ấy có nắm được các điểm yếu trong sơ đồ bố phòng hay không. Nếu cậu ấy mang theo những thông tin này và quay về với Liên minh, điều đang chờ phía trước sẽ là một cuộc vây quét toàn diện.
Anh không dám đánh cược rủi ro đó.
Nếu không định truy bắt, cách an toàn nhất bây giờ là dẫn đội rút khỏi khu vực không còn an toàn này.
Nhưng Lule chỉ khẽ lắc đầu:
— “Truyền lệnh xuống. Tất cả giữ nguyên vị trí, đợi lệnh.”
Anh không giải thích thêm. Chỉ khẽ vung tay như chấm dứt câu chuyện:
— “Anh lui đi.”
Hall lập tức chào nghiêm chỉnh:
Rõ!
Cùng lúc đó, tín hiệu của Hall truyền vào.
Ngay ngày hôm sau khi Qua Tu rời đi, hắn đã nhận lệnh dẫn dắt hạm đội hạng nhẹ bố trí phục kích xung quanh, chỉ cần có lệnh sẽ lập tức triển khai chiến đấu.
Một tuần trôi qua.
Lule vẫn hành động như thể chẳng có gì xảy ra.
Anh tiếp tục duy trì nhịp sinh hoạt nghiêm ngặt mỗi ngày, làm việc theo lịch trình và lên kế hoạch chiến lược như thường lệ.
Các thuyền viên của tàu Leviathan cũng vậy.
Họ vẫn tiếp tục công việc trên chủ hạm, không có gì thay đổi ngoại trừ việc gia tăng tuần tra và phòng thủ.
Ngoài những điều chỉnh đó, mọi thứ vẫn giống hệt như trước khi Qua Tu bỏ trốn.
Nhưng ở tầng chỉ huy, tình hình không đơn giản như vậy.
Tâm lý bất ổn dần lan rộng.
Các sĩ quan bắt đầu thăm dò ý định của Lule, tìm cách dò xét trong bóng tối.
Tuy nhiên, tất cả những nỗ lực đều bị anh thản nhiên gạt bỏ.
Cuối cùng, có người không nhịn được nữa.
Một sĩ quan cao lớn trong quân phục vội vã bước vào phòng chỉ huy.
Dù vẫn giữ thái độ kính trọng, anh ta không giấu được sự nôn nóng:
"Hạm trưởng , tôi đề nghị chúng ta lập tức rời khỏi đây, tìm một hệ sao an toàn hơn để trú tạm.
Tôi đã điều tra—cách đây mười lăm năm ánh sáng có một hệ tinh cấp B rất thích hợp.
Không chỉ có vành đai thiên thạch làm lá chắn bảo vệ..."
Lời còn chưa nói hết, anh ta đã bị giọng nói bình thản của Lule cắt ngang:
"Bruker."
Bruker rùng mình, cúi đầu:
"Có mặt!"
Gương mặt lạnh lẽo của Lule bị ánh sáng xanh trên bản đồ sao phản chiếu, tạo ra một sắc thái lãnh đạm.
Đôi mắt bạc sâu thẳm của anh giống như băng giá nghìn năm phủ lên dòng sông chết, yên tĩnh nhưng lạnh lùng.
Anh nhìn chằm chằm vào Bruker, rồi nhàn nhạt hỏi:
"Hạm đội khu trục do anh quản lý đã chỉnh đốn hoàn toàn chưa?"
Cổ của Bruker cứng lại.
Anh ta vội vã đáp:
"Nhưng mà—"
Lule nâng tay, chặn lại lời nói tiếp theo.
Bruker rõ ràng không cam lòng, nhưng vẫn buộc phải nuốt xuống ý kiến của mình.
Anh ta như một cọc gỗ trầm mặc, đứng cứng nhắc trên mặt đất kim loại của phòng chỉ huy.
Bỗng nhiên—
Tiếng còi báo động chói tai vang lên khắp chiến hạm.
Dữ liệu trên bản đồ sao lập tức nhuộm đỏ, cảnh báo về một con tàu không xác định đang tiến vào vùng nguy hiểm.
"Hiển thị hình ảnh ngoài tàu."
Lule nhanh chóng bước đến bàn điều khiển, ra lệnh.
Hình chiếu giả lập lập tức mở ra.
Trên màn hình, một tàu chiến cỡ trung của liên minh đang nhanh chóng tiếp cận từ xa.
Phía sau nó, mấy chiếc thiết giáp hạng nhẹ cũng bám sát theo.
Một giây sau, tín hiệu từ con tàu đối diện được tiếp nhận.
Yêu cầu chủ hạm hạ lá chắn và tiến hành giao tiếp.
Bruker nghiến răng, giọng nói đầy cấp bách:
"Chủ hạm đang ở trạng thái chiến đấu, không có cách nào bị bất kỳ radar nào phát hiện!"
"Nhất định là con thỏ nhỏ kia đã bán đứng hành tung của ngài cho liên minh!"
"Chắc chắn đây là cái bẫy để dụ chúng ta hạ phòng thủ!"
"Xin hãy điều động pháo chủ lực tấn công ngay!"
"Xin hỏi có xuất kích không?"
Gương mặt Hall hiện lên trên màn hình ánh sáng, đôi mắt nâu đậm ánh lên chiến ý ngột ngạt.
Lule nhìn chằm chằm vào biểu tượng cảnh báo đỏ trên màn hình, chậm rãi nheo mắt lại.
Đồng thời.
Trên tàu cỡ trung, tín hiệu truyền ra nhưng đã lâu không nhận được hồi đáp.
Vì vậy, Qua Tu liền bóc một viên kẹo.
Hương cam quýt ngọt dịu lan tỏa trong khoang miệng hắn.
Hắn nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ phần đường dính trên răng, rồi mơ hồ ra lệnh:
"Gửi lại một lần nữa."
Tiểu Nhất nơm nớp lo sợ, vội vã phát lại tín hiệu.
Cậu lo lắng đến mức cắn móng tay cái.
Những ngón tay vốn đã trơ trụi giờ đầy những vết loang lổ—thói quen này bắt đầu từ một tuần trước, khi Qua Tu kéo hắn lên con tàu bị đánh cắp mà không nói một lời, rồi ngang nhiên bỏ trốn.
Chưa dừng lại ở đó, hắn thậm chí còn táo gan đến mức phục kích quân đội liên minh, đoạt lấy con tàu cỡ trung mà họ đang cưỡi.
Không những không chịu dừng lại, hắn còn đổi sang bộ quân phục của liên minh vừa cướp được, rồi tiếp tục bắt giữ thêm vài chiếc thiết giáp hạng nhẹ, sau đó mới thỏa mãn quay về.
Tiểu Nhất gần như muốn khóc.
Dù tuổi còn nhỏ, cậu vẫn hiểu nếu cứ trở về thế này, cậu chắc chắn sẽ bị xem là kẻ phản bội và bị bắt giữ.
Ba ngày trước, cậu vẫn cố gắng khuyên Qua Tu quay về.
Ba ngày sau, cậu chuyển sang khuyên Qua Tu chạy trốn.
Dù sao hiện tại họ cũng có tàu.
Nếu làm chút công việc vận tải giữa các tinh vực, vẫn có thể sống ổn.
Ít nhất còn hơn là trở lại để bị tên chỉ huy khủng bố kia xử tử!
Nhưng Qua Tu hoàn toàn không để tâm đến nỗi lo lắng của cậu
Ngược lại, hắn cười híp mắt, bật dậy khỏi ghế bên cạnh, mở một màn hình quét, đưa ngón tay nhỏ gầy chạm vào một số khu vực, rồi khá hào hứng nhận xét:
"Không tệ lắm."
Những vị trí này nhìn có vẻ rời rạc, chẳng hề liên quan.
Nhưng khi nối lại với nhau, chúng đan xen thành một mạng lưới dày đặc.
Nếu Hall nhìn thấy cảnh này, hẳn sẽ kinh hãi đến mức tim như ngừng đập.
Bởi vì đây chính là những điểm bố trí trọng yếu của lực lượng liên minh.
Ở những vị trí đó, đội cơ động hạng nhẹ đang phục kích.
Mỗi con tàu đều chở theo binh sĩ tinh nhuệ nhất, được trang bị vòng bảo hộ cảm biến hiện đại, tuyệt đối không thể bị dò tìm bởi hệ thống trinh sát cũ kỹ của tàu cỡ trung liên minh.
Huống hồ, lại càng không thể bị ai đó chỉ điểm chính xác dễ dàng như thế.
Tiểu Nhất nhìn theo ngón tay của Qua Tu, lòng dâng lên một dự cảm bất thường.
cậu lắp bắp hỏi:
"Tiểu Thất... mấy điểm cậu vừa chạm vào, là gì vậy?"
Qua Tu nhún vai, thờ ơ đáp:
"Đương nhiên là mai phục."
Tiểu Nhất lạnh sống lưng.
Cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua lớp kính bảo hộ của tàu.
Trước mắt là một khoảng không vũ trụ rộng lớn, chỉ có vài tinh thể trôi lơ lửng trong yên tĩnh.
Hoàn toàn không có dấu hiệu mai phục nào.
Nhưng Qua Tu nói ra với sự tự tin tuyệt đối.
Khiến hắn không thể không theo bản năng tin từng chữ một.
Tiểu Nhất níu lấy tia hy vọng cuối cùng, nhìn sang hắn, run giọng hỏi:
"Chúng ta... thực sự vẫn tiếp tục đi tiếp à...?
Thật sự không thể quay đầu bỏ chạy sao...?"
Qua Tu lúc này đã nhảy về chỗ ngồi của mình, một chân ôm gối, chân còn lại đung đưa thoải mái.
Hắn chẳng thèm để tâm, chỉ lười biếng híp mắt lại:
"Tín hiệu vừa rồi không có hồi đáp sao?"
Tiểu Nhất còn chưa kịp trả lời.
Qua Tu đã tiếp tục ra lệnh:
"Vậy gửi lại một lần nữa."
Cậu mặt mày ủ rũ, lần thứ hai nhấn nút yêu cầu trên màn hình.
Bên trong phòng chỉ huy rộng lớn, không gian hoàn toàn tĩnh lặng.
Ánh sáng cảnh báo đỏ phủ khắp bản đồ sao.
Những bức tường kim loại lạnh lẽo bị nhuộm sắc đỏ nhạt nhẽo.
Tiếng nhắc nhở máy móc vang lên, vô cảm và chuẩn xác:
"Yêu cầu giao tiếp và đổ bộ."
Bruker đứng thẳng cạnh bàn điều khiển, còn Hall trên màn hình vẫn đang sốt sắng chờ lệnh của chỉ huy.
Gương mặt của Lule không biểu lộ cảm xúc.
Đôi mắt xanh bạc phản chiếu ánh sáng đỏ từ màn hình, tạo ra một sắc thái lạnh lùng khó đoán.
Môi anh hơi mím lại.
Giọng nói trầm thấp, bình thản nhưng ẩn chứa uy quyền tuyệt đối:
"Đồng ý."
Bruker hít một hơi sâu, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng:
"Nhưng mà..."
Anh ta chưa kịp nói hết câu, Lule đã thản nhiên liếc mắt qua.
"Anh đang chất vấn quyết định của tôi sao?"
Giọng nói của Lule không mang chút dao động cảm xúc, cũng chẳng có sự trách cứ hay đe dọa rõ ràng.
Chỉ là một câu hỏi đơn giản, thậm chí gần như ôn hòa.
"Anh đang chất vấn tôi?"
Đôi mắt bạc lạnh lẽo nhìn thẳng vào Bruker, không rời.
Áp lực từ kẻ từng bước qua đao sơn, huyết hải tỏa ra như một cơn bão dữ dội.
Khiến Bruker có cảm giác như bị xé toạc ngay tại chỗ.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, lưng anh ta đã đẫm mồ hôi.
Bộ quân phục dày cộm dính chặt vào da.
Sắc mặt anh ta tái nhợt đi thấy rõ.
Giọng nói khàn khàn, gần như lạc đi vì sợ hãi:
"Thuộc hạ... không dám!"
Lule thu lại ánh nhìn, thản nhiên truyền đạt mệnh lệnh:
"Kích hoạt chế độ chiến đấu cho các chiến hạm cơ động, đảm bảo có thể hành động ngay khi có lệnh."
"Nhưng hiện tại, đợi lệnh."
Hall gật đầu:
"Rõ!"
Hình ảnh của anh lập tức biến mất khỏi màn hình.
"Mở lá chắn phòng vệ."
Theo lệnh truyền xuống, lớp ngụy trang năng lượng bên ngoài thuyền chủ lập tức rút về. Trong không gian rộng lớn tối đen trước mặt, một chiến hạm khổng lồ toàn thân đen kịt dần hiện hình. Thân tàu hình giọt nước tạo ra một áp lực vô hình lên tinh thần người quan sát—và khiến Tiểu Nhất toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Nhìn chằm chằm vào nòng pháo chính màu đen như hố sâu đang hướng thẳng về phía họ, Tiểu Nhất căng cứng cổ họng, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt. Đúng lúc ấy, màn hình trước mặt hiện lên dòng tin nhắn từ phía đối diện:
— “Cho phép tiến vào.”
Tiểu Nhất lập tức quay sang cầu viện ánh mắt từ Qua Tu.
Qua Tu nhai nát viên kẹo trong miệng.
“Răng rắc”
Âm thanh giòn khẽ vang lên trong phòng điều khiển vốn đang tĩnh mịch đến mức nghẹt thở, khiến không khí vốn đã căng thẳng càng trở nên nặng nề hơn—như một dây cung vô hình đang dần bị kéo căng đến cực hạn.
Hắn nói:
— “Tiến vào.”
Lệnh ngắn gọn, rõ ràng.
Tiểu Nhất ngưng giãy giụa. Trong trạng thái gần như tuyệt vọng, anh điều khiển chiếc tàu đổ bộ cỡ trung—trước đây từng thuộc về Liên minh—chậm rãi tiến lại gần chủ hạm. Trong đầu anh dồn dập những cảnh tượng tồi tệ: một loạt pháo năng lượng bắn ra từ nòng pháo đen kịt, xé tan thân tàu kim loại như xuyên thủng giấy mỏng, thiêu rụi máu thịt bên trong trong nháy mắt... hoặc bị đội tàu mai phục xung quanh bất ngờ vây bắt, rồi bị lôi lên chủ hạm để xét xử theo quân luật.
Cùng lúc đó, trên thuyền chủ, Bruker, và ở khu vực ngoại vi—Hall—cũng đồng loạt siết tim trong lòng ngực.
Họ gần như có thể hình dung, chỉ một giây sau, cả đội tàu Liên minh được ngụy trang kỹ lưỡng sẽ từ không gian trống rỗng mà xuất hiện—pháo năng lượng đã tích tụ từ lâu sẽ bắn ra luồng sáng chói rực, giáng vào chiếc thuyền chủ đã bị lộ điểm yếu, xóa sổ toàn bộ công trình họ đã dốc cả nửa đời xây dựng.
Tất cả đều bị cuốn theo trong một cơn lốc suy đoán khủng khiếp.
Chỉ có người vừa ra lệnh kia là đang lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ—ánh mắt như xuyên thấu thép, kính cường lực, pháo đạn, chân không—giao nhau trong thinh lặng với ánh mắt từ con tàu đối diện.
Khoảng cách giữa hai tàu đang rút ngắn từng chút một.
Không khí khét nồng mùi thuốc súng ngày càng đặc quánh. Va chạm là điều tưởng chừng không thể tránh khỏi.
Thế nhưng—vượt xa mọi dự đoán—
Tàu chiến nhẹ nhàng tiến vào khoang giao tiếp.
Truyền tin hoàn tất.
Chiến hạm cỡ trung: tiến vào thành công.
Khoang phía sau tàu chiến khép lại chậm rãi. Dải sáng lạnh lẽo từ nguồn chiếu sáng trên trần hắt xuống, phản chiếu bên trong khoang chứa của chiến hạm khu trục cỡ trung. Tiểu Nhất cứng ngón tay đến mức co rút, lòng bàn tay lạnh toát mồ hôi. Anh gần như cạn kiệt sức lực, mềm nhũn ngã xuống ghế.
Qua Tu thì cứ như người ngoài cuộc, thản nhiên bóc một viên kẹo rồi từ ghế bật dậy. Hắn thong thả bước ra khỏi phòng điều khiển, tay vẫn nhấm nháp viên đường quả.
Mười phút sau, hắn đứng trên bậc thang tự động hạ xuống, ngoảnh đầu nhìn về phía xa.
Lule đang từ phía đối diện bước tới. Vạt áo anh phần phật theo từng bước chân. Theo sát phía sau là vài phó quan với gương mặt khó coi, ánh mắt như muốn trói Qua Tu lên giàn xử bắn ngay tại chỗ.
Nhưng hắn chẳng có vẻ gì là nhận thấy bầu không khí nghiêm trọng. Hắn vẫy tay chào Lule bằng nụ cười hớn hở, rồi nhanh nhẹn bước xuống, nhảy chân sáo tới trước mặt anh.
Hai má phồng lên vì viên kẹo vẫn chưa tan hết, đôi mắt đen nhánh hơi nheo lại. Hắn giơ tay chỉ về phía sau lưng:
— “Đó. Chiến lợi phẩm.”
Lule cụp mắt xuống, ánh nhìn dừng lại nơi hắn chỉ—giữa ngực áo mình.
Anh chưa nói gì.
Phía sau, một phó quan không thể nhịn thêm bức xúc quát lớn:
— “Cậu có biết mình đã vi phạm bao nhiêu quy tắc không? Không chỉ tự ý rời tàu, mà còn đặt toàn bộ chiến hạm vào nguy hiểm. Theo quy định thời chiến—hành vi này bị xử theo quân luật!”
Nhưng Qua Tu phớt lờ hoàn toàn. Cậu chỉ nhẹ nhàng tiến thêm một bước, nâng gương mặt gầy gò với xương gò má nhô cao, mỉm cười nhìn thẳng vào Lule. Đôi mắt đen sâu thẳm rực lên ánh sáng như pháo hoa nhỏ đang bùng cháy trong đáy mắt.
Giọng cậu nhẹ đến không ngờ:
— “Bây giờ, chúng ta mới thật sự là đồng minh.”
Đồng tử của Lule khẽ co lại.
Đúng vậy, mặc dù trên bề mặt đã duy trì sự hòa hợp và yên bình suốt nhiều tháng, nhưng vấn đề tin tưởng lại như những ngọn núi trùng điệp, vững chắc chắn ngang giữa họ.
Thuyền viên của tàu Leviathan vẫn duy trì sự kiêng dè đối với quyền lực tuyệt đối của Lule—người có thể nắm giữ sinh mệnh của họ trong tay.
Họ cảnh giác với nguy cơ bị vứt bỏ một khi không còn giá trị lợi dụng.
Về phía Lule và cấp dưới của anh, tình hình cũng không khác biệt.
Họ không thể hoàn toàn tin tưởng vào một kẻ xuất thân bí ẩn, một người không thể kiểm soát như Qua Tu.
Trong suốt khoảng thời gian này, mọi giám sát đối với hắn chưa từng bị nới lỏng.
Bề ngoài, hắn có vẻ tự do đi lại trong tàu.
Nhưng thực chất, hắn bị hạn chế ở mọi nơi.
Hắn không được tiếp cận những khu vực cốt lõi của chiến hạm.
Hòa bình giữa hai bên mong manh đến cực độ.
Tất cả sự yên ổn đều chỉ là biểu hiện bên ngoài.
Họ kiêng dè lẫn nhau.
Họ cảnh giác lẫn nhau.
Họ thăm dò lẫn nhau.
Có lẽ, nếu chung sống đủ lâu, khoảng cách này sẽ dần bị xoá bỏ.
Nhưng Qua Tu lại chọn cách phá vỡ nó bằng phương pháp điên rồ nhất.
Hắn chơi một trò chơi.
Một ván bài đầy rủi ro—đặt cược bằng tính mạng và quyền lực.
Trong ván bài này, cả hai bên đã giương cung bạt kiếm, lưỡi dao đã kề sát.
Chỉ cần một sai lầm dù nhỏ nhất, một bước đi sai lệch,
Toàn bộ sẽ sụp đổ.
Máu sẽ đổ xuống.
Họ sẽ cùng rơi vào vực sâu không đáy, không thể cứu vãn.
Giữa không gian tĩnh lặng tuyệt đối, Lule giơ tay, cắt ngang lời nói thao thao của cấp dưới.
Anh hỏi hắn:
"Vậy còn cậu? Cậu đã chuẩn bị những gì?"
Lule đã mai phục một lực lượng hạm đội hùng hậu.
Hệ thống phòng thủ năng lượng đã được thiết lập chặt chẽ.
Chiến thuật tấn công có thể kích hoạt chỉ bằng một mệnh lệnh.
Chỉ cần anh ra lệnh, toàn bộ sẽ bị nghiền nát ngay lập tức.
Vậy còn Qua Tu?
Lule không tin rằng hắn sẽ đặt mình vào tình thế nguy hiểm thế này mà không có bất kỳ kế hoạch dự phòng.
Qua Tu vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng những lời nói buông ra lại như một lưỡi dao sắc lạnh, khiến người ta không khỏi rùng mình:
"Yên tâm, sau đó tôi sẽ tháo bỏ mọi hệ thống phòng ngự của chủ hạm."
"Dù sao thì, giờ chúng ta đã là đồng minh mà!"
Họ ép mũi dao vào sau lưng nhau.
Nhưng đồng thời, lại trao nhau một cái ôm trọn vẹn.
Qua Tu nheo mắt, nhón chân lên sát vào tai anh, giọng nói mềm mại mà nguy hiểm như tiếng thì thầm của ác quỷ:
"Anh thấy không? Mọi người đều bảo tôi điên..."
"Nhưng tôi nghĩ anh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu."
Lule nhìn thẳng vào hắn.
Đôi mắt bạc của anh lạnh lẽo như băng tuyết trên vùng cực thiên hà, phản chiếu ánh sáng xanh tĩnh mịch.
Anh nhếch nhẹ môi.
Và như vậy, hai kẻ điên nhìn nhau cười.
"Hợp tác vui vẻ."
Nghe thấy câu trả lời của anh, nụ cười trên mặt Qua Tu càng sâu hơn.
Khoảng cách giữa họ quá gần, đến mức Lule gần như có thể cảm nhận được hương thơm ngọt ngào từ viên kẹo hắn vừa ăn.
Hơi thở của hắn mang theo mùi cam quýt nhàn nhạt, phảng phất trong không khí.
Làn da hắn dường như có phần đầy đặn hơn so với lần đầu gặp mặt.
Một chút mềm mại trên gò má khiến người ta muốn thử chạm vào, xem cảm giác có giống với tưởng tượng hay không.
Lule không để lộ bất kỳ biểu cảm nào.
Anh lặng lẽ dời ánh nhìn, nhẹ nhàng lui một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Tuy nhiên… Tự ý rời tàu, vẫn phải bị xử phạt.”
Qua Tu khựng lại: “… Hả?”
“—— tháng này không được ăn kẹo.”
Biểu cảm của Qua Tu đông cứng lại ngay trên mặt:
“Gì cơ?!?!”