Thân là nô tỳ, cũng có lúc khuyên bảo được, cũng có khi đành bất lực. Đổi lại là người khác, không biết đến bao giờ mới có thể khuyên được phúc tấn yên tâm nghỉ ngơi đôi chút.
“Chuyện nhỏ nhặt này, cần gì phải đa lễ như thế,” Cao Chân Như vươn tay đỡ lấy Từ ma ma, ánh mắt liếc về phía phúc tấn đang ngủ say, nhẹ giọng nói: “Các ngươi cứ hầu hạ trước, đợi phúc tấn tỉnh lại, ta sẽ quay lại chuyện trò.”
Nào ngờ phúc tấn lần này vừa ngủ, liền ngủ thẳng đến chạng vạng tối.
Từ ma ma thấy phúc tấn có động tĩnh, vội vàng tiến lên hầu hạ đứng dậy: “Chủ tử với Cao chủ tử quả thật tâm ý tương thông. Cao chủ tử vừa mới lại đây, đã lập tức phân phó phòng bếp nấu cháo trắng và rau xào nhẹ bụng rồi.”
“Ta lại có bệnh đâu,” phúc tấn khẽ chau mày, “Ăn nhạt như thế làm gì?”
“Chủ tử, ngài cứ nghe Cao chủ tử là được.” Trúc Vận tự nhiên đáp lời, cùng Từ ma ma hỗ trợ sửa sang y phục. Nàng nửa ngồi xuống, nhẹ nhàng mang giày cho phúc tấn, nhỏ giọng oán trách: “Ngài lúc vừa trở về, dọa người chết khiếp.”
Sắc mặt tái nhợt đến dọa người, thế mà vẫn còn giữ tinh thần, hoàn toàn không hề để tâm đến thân thể chính mình ra sao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play