Trên mặt nàng vẫn giữ ý cười dịu dàng, bởi vì phúc tấn không có ở phủ nên nàng cố ý chờ Bảo Thân vương tới dùng bữa tối rồi mới chúc mừng. Bảo Thân vương trong lòng vừa vui mừng lại vừa chua xót: “Nếu như đứa nhỏ này là của nàng thì hay biết mấy…”
“Vương gia, lời này không nên nói.” Cao Chân Như hơi trừng mắt, vội vàng ngăn không cho Bảo Thân vương nói tiếp.
“Là ta lỡ lời.” Bảo Thân vương bấy giờ mới bừng tỉnh, cũng biết chính mình vừa rồi thất thố. Tối hôm qua nhận được tin vui, lòng vừa hân hoan lại vừa trĩu nặng — chuyện của Phú Sát khanh khách vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Năm xưa khi chưa có con nối dõi, Phú Sát khanh khách vốn là người hiểu chuyện, làm việc cẩn trọng quy củ. Ai ngờ sau này lại ngày một hồ đồ, cuối cùng gây ra chuyện lớn như thế.
Hắn lo sợ Tô khanh khách cũng giống như vậy — sinh được một a ca rồi lại nảy sinh tâm tư. Huống chi Tô khanh khách và Bảo Bình lại thân thiết, nếu thật sự thay đổi vị trí, có khi nào khiến lòng Bảo Bình tổn thương?
Chẳng bằng mở lời trước, để Bảo Bình nuôi dưỡng tam a ca, vừa có thể kiềm chế Tô khanh khách, lại vừa giữ vững ổn thỏa bên trong phủ.
Thế nhưng dưỡng con là chuyện hao tổn tâm lực. Hơn nữa nhìn bộ dáng của Bảo Bình, cũng chẳng thấy có ý định ấy. Bảo Thân vương lo lắng nếu để nàng nuôi con, e rằng sau này tâm tư nàng đều sẽ vướng bận nơi hài tử, chẳng còn như xưa nữa. Cân nhắc trái phải hồi lâu, hắn vẫn không đưa ra được quyết định.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT