Uyển Nhược siết chặt tay áo, giọng nói trầm thấp nhưng dứt khoát: “Khu thiền phòng bỏ hoang kia gần sát khe núi, ngươi hãy đến bụi cỏ phía sau, châm một mồi lửa... Lửa phải lớn một chút, càng lớn càng tốt.”
Tố Nguyệt ngẩn ra trong thoáng chốc, rồi lập tức hiểu ý. Nàng ấy không hỏi nhiều, chỉ gật mạnh đầu: “Dạ!”
Bóng áo xanh lướt đi như cánh én lao về phía sau núi. Uyển Nhược thì xoay người bước ra khỏi thiền phòng, gió thổi tung vạt áo, ánh mắt nàng đảo nhanh một vòng quanh sân cỏ ngoài viện.
Một đám gã sai vặt đang ngồi xổm đánh xúc xắc, cười nói rộn rã. Chỉ một cái liếc mắt, Khánh An liền bắt gặp ánh mắt nàng. Hắn vội đứng dậy chạy tới, khom người cung kính: “Biểu cô nương, người có gì căn dặn?”
Tạ Tiện Dư hôm nay vào cung, cố ý để lại Khánh An ở lại trong phủ chăm sóc Uyển Nhược. Dù lẽ ra hôm nay hắn không cần theo, nhưng là hắn tự nguyện.
Uyển Nhược che giấu nỗi lo nơi đáy mắt, sắc mặt khẽ trắng nhưng thần thái vẫn cố giữ bình tĩnh: “Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc.”
Khánh An không cần suy nghĩ, liền nói: “Cô nương cứ việc phân phó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play