Lâm Hàm trong mắt ánh lên nét mừng rỡ không che giấu nổi: “Ta nghe người trong thành nói chùa Chiêu Giác linh thiêng, lại gần kỳ thi mùa xuân nên đến bái Phật cầu nguyện. Không ngờ… lại gặp được Hứa cô nương ở đây.”
Uyển Nhược cong môi cười, nét cười không sâu nhưng đủ khiến gương mặt thêm vài phần sáng rỡ: “Hôm nay lão phu nhân của Tạ phủ tới dâng hương, ta mới theo cùng đến.”
Lâm Hàm nhìn nàng một lúc, lại như nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi: “Cô nương… bệnh tình đã đỡ rồi chứ?”
Uyển Nhược gật đầu: “Đã khá hơn nhiều. Lâm công tử không cần lo lắng, cứ chuyên tâm ôn tập là được.”
Nghe vậy, Lâm Hàm nhẹ nhàng thở ra, rồi hăng hái nói tiếp: “Ta nhất định sẽ dốc lòng ứng thí. Túi thuốc cô nương đưa thực sự hữu dụng. Mỗi đêm ôn bài đều đặt cạnh bên, đến lúc ngủ chỉ cần ngửi thấy mùi hương là tâm liền lắng xuống, không còn bồn chồn như trước nữa.”
Uyển Nhược nghe mà bật cười khẽ, thanh âm như nước suối mát lành chảy qua đá cuội: “Công tử thấy dùng tốt là được rồi.”
Nàng bước chậm theo lối đá lát, áo váy nhẹ lay trong gió, ánh sáng xuyên qua kẽ lá rọi lên gò má trắng ngần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT